Chương 2: Trói vào quan tài thông âm

Ngay khi tôi cảm nhận được cơ thể lạnh như băng của Cố Thành, ngoài cửa đột nhiên có tiếng chuông.

Ngay sau đó gương mặt dữ tợn của Cố Thành đột nhiên lộ vẻ đau đớn, hai tay ôm ngực trái, toàn thân co giật, tức giận nhìn về phía cửa.

"Vân Phàm, tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh đã cưới em, tại sao em không thuộc về anh? Tại sao chứ?"

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn ta đã biến mất.

1

Tiếng chuông vang lên mấy lần, cửa mở, Cung Mặc lo lắng xông vào.

Thấy tôi nằm trên sô pha, quần áo xộc xệch, anh cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định trong phòng không có ai thì vội đắp chăn cho tôi, đỡ tôi ngồi dậy: "Có chuyện gì vậy? Em ổn không?"

Lúc ngồi dậy tôi mới phát hiện mình đang run rẩy không ngừng, tay theo bản năng nắm lấy chăn, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cung Mặc, tuy không biết tại sao anh đã rời đi còn quay lại nhưng thật sự anh đã cứu tôi một lần.

Nghĩ đến Cố Thành đã thành ma vẫn không cam lòng như vậy, tôi vô cùng áy náy.

Cung Mặc nói đúng, từ lúc tôi đồng ý gả cho Cố Thành, giữa chúng tôi đã là chuyện không thể.

Tôi cuộn người trong chăn, kể lại cho anh nghe chuyện vừa xảy ra.

"Ý cô là Thành Thành thành ma còn muốn tới cường bạo cô?" Cung Mặc không tin, ánh mắt nhìn tôi như muốn nói "Để xem cô diễn thế nào".

Dù đã hạ quyết tâm cắt đứt giấc mơ hoang đường mười năm này, nhưng đối diện với Cung Mặc có thái độ như vậy, lòng tôi vẫn chưa xót, chỉ biết cười khổ: "Nói chị của anh tìm đại sư siêu độ cho anh ấy lên đường đi."

Một người từ thể xác và tinh thần đều không trong sạch như tôi không đáng để Cố Thành lưu luyến như thế.

Nói xong, tôi không dám nhìn Cung Mặc, quấn chăn đứng dậy, nhặt quần áo vương vãi dưới đất cho vào thùng.

Cung Mặc đứng cạnh lặng lẽ quan sát, ánh mắt tập trung vào cuốn album trong tay tôi.

Lúc này tôi đã không còn dũng khí như khi nãy muốn kéo quần anh xuống để xác nhận.

Tôi mệt mỏi đóng nắp thùng lại, mặc kệ đôi mắt rực lửa của Cung Mặc đang ở phía sau nhìn mình, cứ thế về phòng, đóng cửa rồi khóa cửa lại, cơ thể từ cánh cửa trượt xuống, ôm lấy đầu gối bật khóc.

Mười năm qua tôi lo lắng, hoang mang, đau đớn, nhưng chưa từng đau lòng như vậy.

Từ tận đáy lòng tôi vẫn tin anh sẽ đến tìm tôi.

Nhưng giấc mơ cuối cùng đã tan vỡ.

Tôi không biết vì sao sau mười năm, giấc mơ này lại trở nên vô lý như vậy.

Hay là vì từ Cố Thành tôi nhìn thấy bản thân cũng không cam tâm như thế.

Có lẽ Cố Thành đối với tôi cũng như tôi đối với người trong mộng.

Không biết khóc bao lâu, đến khi bình tĩnh lại, tôi mới mở cửa.

Bên ngoài im ắng, Cung Mặc đã đi.

Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình trong gương, nhớ lại việc linh hồn của Cố Thành từng xuất hiện, không dám tiếp tục ở lại đây nữa.

Tôi vội tìm di động gọi cho bà ngoại.

Bà ngoại là người Miêu tộc, tổ tiên là thổ ty (*), còn có mỏ bạc.

(*) Thổ ty (土司) là quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số.

Sau này không còn thổ ty, tất cả mỏ bạc phải giao nộp nhưng địa vị của bà ở Miêu trại vẫn rất cao.

Nhưng vì lý do nào đó bà không muốn rời khỏi Miêu trại nên không đến tham dự hôn lễ của tôi và Cố Thành.

Trong điện thoại, bà ngoại còn tưởng tôi sẽ cùng Cố Thành về thăm, rất vui: "Phàm Phàm của bà sắp dẫn chồng về khoe với bà ngoại rồi, bà ngoại sẽ làm món ếch hấp với bún mà cháu thích."

Nghe tiếng cười của bà, những giọt nước mắt vừa ngừng rơi lại chảy xuống.

Cuối cùng, tôi vẫn không thể nói bà biết Cố Thành đã ch,ết vì sợ bà đa,u lòng.

Điều bà quan tâm nhất hiện giờ là hôn nhân của tôi, nghe nói tôi và Cố Thành sẽ kết hôn, bà rất hạnh phúc.

Sợ bà phát hiện khác thường, tôi chỉ nói vài câu rồi tìm cớ cúp máy.

Sau hai lần nhìn thấy linh hồn của Cố Thành, tôi không dám ở trong căn nhà này một mình nữa, vội thu dọn hành lý rồi lên xe về nhà bố mẹ.

Vì tôi thường hay gặp mộng xuân nên để tránh âm thanh mình tạo ra trong lúc ngủ thu hút sự chú ý, tôi đã dọn ra sống một mình.

Về đến nhà, bố mẹ thương tôi, không nói gì cả.

Mẹ tôi nấu cho tôi chén canh gà, bảo tôi ăn hết rồi đi ngủ.

Đến khi tỉnh dậy, tôi nhìn hộp bìa cứng, quyết định đốt hết số tranh bên trong.

Bây giờ giữ lại nó chỉ càng tăng thêm nỗi buồn.

Tôi ném từng bức tranh vào lò than, nhìn khuôn mặt khiến mình say mê mười năm chuyển sang vàng rồi chuyển sang đen, cuối cùng theo ngọn lửa bùng lên rồi biến mất như thể dấu ấn trong lòng tôi cũng biến mất từng chút một.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng ô tô.

Vừa mới ngẩng đầu, tôi thấy bàn tay thon dài của Cung Mặc đặt trên cửa xe, sắc mặt u ám khi nhìn thấy những bức tranh bị ngọn lửa nuốt chửng.

Làn khói lượn lờ xa xăm, hư ảo như trong giấc mơ.

Đang lúc tôi ngơ ngác thì cửa sau xe mở, mẹ của Cố Thành là Cung Đại bước tới.

Nhìn đống tranh trong chậu than, bà ta khịt mũi, ánh mắt lộ sự căm hận như muốn thiêu rụi tôi như người trong tranh.

"Nhờ ơn của cô mà Cố Thành ch,ết không được nhắm mắt. Chúng tôi định xây thủy lục đạo trường (*) cho nó, nó không buông bỏ được cô, cô tự tới trình diện đi."

(*) Lục đạo pháp trường là nơi diễn ra cứu rỗi linh hồn người ch,ết, giải cứu cô hồn dã quỷ.

Nói tới đây, bà ta liếc nhìn khuôn mặt trong bức tranh đang bị ngọn lửa đốt cháy từng chút một: "Nếu không muốn nó thành ma cũng không tha cho cô thì cô bắt buộc phải tới!"

Nhớ đến hình ảnh Cố Thành đứng ở góc phòng tắm, thân thể lạnh như băng, vẻ mặt không cam lòng cùng hành động bổ nhào vào tôi, liên tục chất vấn tôi tại sao đã cưới tôi mà vẫn không chiếm được, tôi không sợ mà chỉ thấy thương cảm, vì thế gật đầu: "Được."

Cung Đại giật lấy tập tranh trong tay tôi, ném hết vào lò than.

"Chị!"

Cung Mặc vội mở cửa xe chạy xuống. Nhưng đi được vài bước, như nhớ tới chuyện gì, anh dừng lại, nhìn chằm chằm album ảnh bị thiêu rụi trong lò than.

Cung Đại cứng đờ, ánh mắt nhìn tôi ngoại trừ oán hận còn có sự ghen ghét khó tả.

Bà ta lạnh lùng nói: "Nhớ phải đến đấy!"

Sau đó bà ta xoay người bỏ đi về phía xe, còn không quên kéo cả Cung Mặc.

Tôi ngẩng đầu nhìn, khoảnh khắc tôi và Cung Mặc chạm ánh mắt của nhau, ánh mắt thoáng hiện lên sự bối rối, rồi ngay lập tức quay đầu đi.

Tôi cười thầm, nhìn xấp giấy ố từ từ bị thiêu rụi, tôi dùng que chọc vào cho nó cháy nhanh hơn.

"Vân Phàm!" Cung Mặc kêu lên.

Anh vươn nửa người ra khỏi cửa sổ xe cau mày nhìn tôi, sau đó đóng cửa sổ lại rồi lái xe chạy đi.

Khi nghe anh gọi, tôi không biết mình đang mong chờ điều gì.

Tôi lúc này chỉ biết trơ mắt nhìn từng tờ giấy mình vẽ bằng bao nỗ lực và cảm xúc dần hóa thành tro bụi.

2

Lễ siêu độ của Cố Thành do nhà họ Cố tổ chức.

Lúc tôi đến thì mọi người đã bắt đầu, khi nhìn thấy tôi, sắc mặt người nhà họ Cố có hơi kỳ lạ.

Cung Đại đi tới, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Đại sư nói cô có vấn đề, phải uống canh an thần, đi theo tôi."

Nơi này đông người, tôi không sợ bà ta dám làm gì mình, vì vậy tôi theo bà ta xuống bếp, thời điểm nhận lấy chén canh, mùi th,uốc Đông y nồng nặc có hơi khác thường.

Trong chén th,uốc màu nâu hình như có thứ màu đỏ trôi nổi giống như m,áu.

Thấy tôi do dự, Cung Đại cầm lấy uống trước một ngụm, sau đó đưa lại cho tôi: "Uống đi! Tôi đúng là muốn đầu độc cô rồi chôn cùng Cố Thành, nhưng trước con mắt của bao nhiêu người tôi không có gan làm vậy!""

Khi nói điều này, thái độ của bà ta không hề che giấu sự ghen ghét.

Trên đời này cũng không có nhiều chất độc sẽ không phát tác nếu uống thuốc giải trước.

Sau khi chắc chắn Cung Đại đã uống một ngụm, tôi mới dám uống hết.

Bên trong canh có rất nhiều thứ, ngoại trừ thứ như tơ m,áu được nấu chín ra thì còn có nhiều thứ béo ngậy.

Nuốt hết xuống, trong miệng vẫn sót lại thứ gì đó mềm mềm, tôi cuốn đầu lưỡi rồi nuốt xuống.

Cả chén canh ấm vào bụng, tôi thấy cơ thể mình ấm lên, định đặt cái chén xuống: "Đưa đồ tang cho cháu."

Dù sao thì mục đích của tôi vốn không đơn thuần, là tôi có lỗi với Cố Thành.

Nhưng đúng lúc này, tay tôi bỗng mềm nhũn, thời điểm cái chén rơi xuống thì Cung Đại vươn tay đỡ lấy.

Tôi còn đang thắc mắc sao bà ta vẫn còn nhanh nhẹn như vậy thì đầu óc đột nhiên choáng váng, cơ thể không còn sức rồi ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, xung quanh toàn là hương khói ng,ột n,gạt và tiếng chuông đồng giòn tan.

Cơ thể tôi đau nhức lạnh buốt, sống lưng ngứa ngáy một cách lạ lùng.

Tôi cố mở mắt ra thì phát hiện mình đang tr,ần truồ,ng nằm trên một chiếc hộp gỗ lớn.

Ngoài ra còn có một mùi thơm kỳ lạ và mùi tanh thối từ khe hở bay ra.

Cổ tay bị tr,ói bằng một sợi dây màu đỏ, đầu còn lại buộc vào cờ gọi hồn cắm ở góc hộp.

Khi tôi thử di chuyển, chuông đồng treo trên sợi dây đỏ và lá cờ gọi hồn đung đưa phát ra tiếng giòn giã.

Cảm giác ngứa ngáy trên lưng mỗi lúc một rõ ràng, tôi sợ đến dựng tóc gáy, dụi mặt vào hộp gỗ rồi quay đầu nhìn.

Đập vào mắt lúc này là khuôn mặt của Cung Đại, trong ánh lửa mờ ả, bà ta vừa bình tĩnh vừa qu,ỷ dị.

Cung Đại một tay cầm bát sứ đã cũ, một tay cầm bút nhúng vào thứ gì đó đỏ như m,áu rồi viết lên lưng tôi.

Thấy tôi đã tỉnh, bà ta không hề sợ, vẫn tiếp tục hành động của mình, còn cười nói: "Sắp xong rồi."

"Bà muốn làm gì?" Tôi muốn đứng dậy thì phát hiện chân mình cũng bị tr,ói bằng sợi dây màu đỏ.

Tay chân bị tr,ói hoàn toàn không làm được gì, thậm chí mỗi lần nhúc nhích, những chiếc chuông đồng và lá cờ gọi hôn lại phát ra tiếng kêu leng keng nhức tai.

"Cô và Thành Thành đã kết hôn, thế nên cô là người của Thành Thành. Nó ch,ết không nhắm mắt cũng là vì muốn cưới cô." Cung Đại cười nói, tay vẫn nhẹ nhàng vẽ vời sau lưng tôi, "Cô yên tâm, pháp trận này rất đáng tin, nó có thể gọi hồn. Nếu Thành Thành về thấy sau lưng cô có cực lạc phù do tôi dùng m,áu mèo để vẽ thì nó sẽ hoan hảo với cô, cộng thêm thuốc mang thai cô vừa uống, cô sẽ nhanh chóng có thai, kéo dài h,uyết mạch, Thành Thành sẽ sống lại. Vân Phàm à, là cô lựa chọn Cố Thành, cũng là cô chính miệng đồng ý gả cho nó, cô không thể hối hận được."

Không biết tại sao tôi lại cảm thấy bà ta đang vui mừng khi người khác gặp họa.

Tôi biết có tiếp tục tranh luận cũng vô dụng, trước mắt chỉ có thể dùng những lời tốt đẹp trấn an bà ta, chờ bố mẹ phát hiện tôi m,ất t,ích và đến giải cứu.

Nhưng tôi vừa mở miệng, Cung Đại đã nhét một mảnh vải vào miệng tôi, cười khinh rồi xoay người bỏ đi.

Tôi rêи ɾỉ hai tiếng, vùng vẫy muốn thoát khỏi sợi dây màu đỏ đang tr,ói tay chân mình nhưng càng v,ùng v,ẫy, nó lại tr,ói tôi càng chặt. Cơ thể tr,ần tr,ụi của tôi cọ vào hộp gỗ bị những mũi gai đâm vào rất đau, vô cùng khó chịu.

Ngay khi tôi định dùng mép gỗ để cắt sợi dây thì có tiếng cửa mở, mùi thuốc quen thuộc ập đến.

Cung Đại cầm một cái chén tựa vào hộp, nhìn tôi gi,ãy gi,ụa, trên mặt nở nụ cười kiêu ngạo và nham hiểm.

Bà ta giữ cằm tôi, lấy miếng vải trong miệng ra, đổ thuốc vào.

Tôi cong lưỡi, cố nhổ thứ thuốc ghê tởm đó ra nhưng thuốc như sinh vật sống cứ thế chảy thẳng vào cổ họng.

Cuối cùng hơn nửa số thuốc đã vào dạ dày.

Cho tôi uống thuốc xong, Cung Đại lại nhét miếng vải vào miệng tôi.

Thấy tôi vẫn vùng vẫy, bà ta thì thầm: "Cô có ngửi thấy mùi gì từ hộp gỗ không?"

Tôi áp mặt vào hộp gỗ, ngửi thấy một mùi hôi thối lạ lùng tỏa ra từ các khe hở, trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ tồi tệ.

"Đúng vậy, là Thành Thành."

Như sợ tôi không tin, Cung Đại còn mở tấm ván gỗ bên cạnh ra.

Tôi nhìn thấy th,i th,ể không còn sức sống của Cố Thành nằm giữa vô số thảo mộc không rõ nguồn gốc, mặt hắn hướng về phía tôi như muốn nói lên sự không cam lòng của mình.

Xen lẫn thảo mộc là rất nhiều côn trùng, có nhện đầy màu sắc, có bọ cạp đen bóng, thậm chí có rết màu đỏ tươi.

Tôi sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu, không dám cọ sợi dây đỏ vào hộp gỗ nữa.

Tôi nhìn Cung Đại, rất muốn hỏi xem bà ta rốt cuộc muốn làm gì.

Nhiều đ,ộc trùng như vậy, bà ta không sợ chúng gặm nhấm hết th,i th,ể của Cố Thành sao?

Nhưng vì miếng vải trong miệng, tôi chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ.

"Sắp bắt đầu rồi." Cung Đại vuốt ve lưng tôi, cười nói, "Làn da như mỡ, m,áu tươi làm phù chú, lại bị tr,ói bằng dây đỏ, người như cô tôi thấy nhiều rồi. Trước đây cô cũng dùng cách này thu hút người đó đúng không? Tiếc là lần này người đó không đến đây được. Cô tốt nhất ngoan ngoãn ở bên cạnh Cố Thành đi!"

Tôi thu hút ai?

Cố Thành sao?

Đúng lúc này thuốc phát huy tác dụng, tôi lại bắt đầu thấy chóng mặt.

Trước khi hôn mê, tôi thấy Cung Đại đậy tấm ván gỗ lại, sau đó kéo cuộn dây màu đỏ treo chuông quấn bốn lá cờ gọi hồn vào tay chân tôi.

Lúc đi vòng quanh, bà ta lẩm bẩm gì đó, lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm.

Dù không hiểu nhưng tôi vẫn biết đó là câu thần chú bằng tiếng Miêu.

Nhìn cái cách bà ta đọc, có vẻ bà ta thông thạo tiếng Miêu lắm.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe Cố Thành kể mẹ mình là người Miêu.

Tôi dần mất đi ý thức, cuối cùng ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, chuông vẫn reo liên tục.

Một giọng nói quen thuộc đang gọi tôi: "Vân Phàm! Vân Phàm! Mau tỉnh lại đi!"

Tôi mơ màng mở mắt nhìn về phía âm thanh thì thấy bên ngoài sợi dây đỏ đan vào nhau như tấm lưới, Cung Mặc muốn xông vào nhưng anh cứ như bị dây đỏ chặn lại, không vào được.

Thấy tôi đã tỉnh, anh vội nói: "Dây đỏ đã tẩm m,áu gà nên tôi không vào được. Pháp trận này cùng cổ trùng trong hộp gỗ sẽ khiến Cố Thành sống dậy. Cực lạc phù trên lưng của em sẽ dẫn dắt cậu ta theo bản năng cùng em..."

Nói tới đây, Cung Mặc lộ sự ghen ghét, trầm giọng: "Chỉ cần trong lòng em nghĩ đến tôi, tôi có thể vào đó. Nhanh lên! Nếu Cố Thành tỉnh dậy, em... Em sẽ ch,ết."

Câu cuối cùng, giọng của anh từ ghen ghét biến thành thương cảm.

Tôi nằm trên hộp gỗ nhìn anh sốt ruột như vậy, trái tim thắt lại.

Rõ ràng tôi đã đốt những bức tranh đó, muốn quên đi tất cả, nhưng anh lại bắt tôi nghĩ về anh ư?

Cực lạc phù, vừa nghe đến tên đã biết nó không phải thứ tốt lành gì.

Linh hồn của Cố Thành vừa thấy sẽ muốn hoan hảo với tôi.

Vậy anh thì sao?

Trong mơ anh cùng tôi hoan hảo bao nhiêu lần, nhìn thấy cực lạc phù này liệu có giống thế không?

Chẳng lẽ tôi phải tiếp tục vướng mắc với anh nữa sao?

3

Trong lúc tôi còn đang hoang mang thì bỗng có tiếng trườn bò trong hộp gỗ, nếu nghe kỹ thì hình như là tiếng ai đó gãi nhẹ.

Toàn thân tôi căng cứng, theo bản năng muốn trốn đi nhưng tay chân lại đang bị t,rói, không thể dùng sức, ngược lại chỉ giật dây đỏ khiến chuông đồng kêu leng keng.

Cung Mặc ở bên ngoài đa,u đ,ớn rêи ɾỉ, cố chịu cái gì đó, trầm giọng nói với tôi: "Đừng g,iãy gi,ụa. Em bình tĩnh lại, nghĩ đến chúng ta..."

Nói tới đây, anh cười khổ: "Việc này liên quan đến tính mạng của em, đừng tùy hứng."

Lòng tôi chua xót.

Thì ra mọi việc tôi làm đối với anh đều là tùy hứng.

Nhưng tiếng gãi trong hộp gỗ càng lúc càng rõ, ngay cả trên ván gỗ cũng có tiếng bò xào xạc.

Dưới ánh nến, tôi nằm sấp thấy có thứ lóe sáng lên từ khe hở.

Nghĩ đến những con độc trùng kỳ lạ trong hộp, tôi sợ chúng sẽ theo khe hở bò ra, toàn thân cứng đờ.

Nhìn cung Mặc cẩn thận vượt qua tấm lưới được đan bằng dây đỏ, trái tim tôi thắt lại, nhắm mắt, hồi tưởng lại những khoảnh khắc hạnh phúc trong mơ cùng anh.

Thật ra khi ở bên nhau chúng tôi không làm gì, chỉ hoan hảo và hoan hảo.

Càng nghĩ, lòng tôi càng chua xót, sau lưng bỗng nóng lên giống như có thứ gì đó đang bò trên lưng.

Ngay lúc tôi đang định giãy giụa để giảm cơn ngứa thì sợi dây đỏ tr,ói tay chân tôi bỗng đứt ra, chuông đồng rơi xuống đất.

Cung Mặc ôm tôi vào lòng, nắm lấy cổ tay tôi, nhìn vết b,ầm t,ím s,ưng t,ấy trên đó, sắc mặt u ám.

Chỉ có những ngón tay chai sạn nhẹ nhàng xoa, anh không nói gì.

Nỗi đa,u này khiến tôi tỉnh táo lại.

Đây không phải mơ.

Cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào, tôi đang định hỏi anh có phải Cung Mặc không thì bên ngoài bất ngờ có một làn khói có mùi lạ bay vào cùng với tiếng niệm chú và tiếng gõ vào ống trúc.

Đám độc trùng trong hộp gỗ lập tức im lặng, nhưng cực lạc phù sau lưng tôi lại bắt đầu ngứa ngáy.

Nhớ tới th,i th,ể của Cố Thành còn ở trong hộp gỗ, tôi cuống quýt đứng dậy: "Chúng ta rời đây nhanh, sau đó báo cảnh sát!"

Nhưng chân vừa chạm đất, mắt cá chân sưng tấy của tôi nhói lên như bị kim đâm, cả người lại rơi vào vòng tay của Cung Mặc.

Lần này một tay anh ôm eo tôi, một tay vuốt ve lưng tôi, khàn giọng hỏi: "Ngoài m,áu mèo ra thì cực lạc đồ này còn thêm thứ gì không?"

Việc này sao tôi biết?

Tôi ngẩng đầu thì thấy hai mắt Cung Mặc mơ mơ màng màng, mặt lại gần lưng tôi ngửi, sau đó nói: "Lần này bà ấy muốn phải thành công, m,áu mèo đã bị trộn với túy hoa âm."

Túy hoa âm là gì?

Tôi còn chưa kịp hỏi thì cảm giác nóng rát trên lưng đã lan rộng, tay chân cũng nóng rực ngứa ngáy không thể giải thích, thậm chí mỗi hơi thở đều tràn ngập mùi thơm lạ do làn khói.

Bên tai tôi lúc này toàn là tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ trong mơ.

"Vân Phàm, đi tìm Vân Thải Chi đi." Cung Mặc dùng chút ý thức cuối cùng cắn nhẹ vào tai tôi, "Bà ấy sẽ cứu em."

Vân Thải Chi chính là bà ngoại của tôi.

Nhưng làm sao Cung Mặc biết?

Bất thình lình tôi bị anh đặt lại lên hộp gỗ, vừa chạm vào ván gỗ, Cung Mặc đã liếʍ cực lạc phù trên lưng tôi, một tay nâng chân tôi lên.

Tác dụng của cực lạc phù không chỉ ở hình ảnh mà màu vẽ bị tẩm th,uốc cũng khiến tôi trở nên mê muội.

Nhưng trong hộp gỗ còn th,i th,ể của Cố Thành, tôi quay đầu muốn gọi thì Cung Mặc đã tiến vào.

Sự kí©h thí©ɧ không có cách nào diễn tả, tiếng va chạm với hộp gỗ, cảm giác lo s,ợ cùng dược tính của cực lạc phù khiến cơ thể tôi co giật từng đợt, không khỏi hét lên.

Hộp gỗ lắc lư, bốn cờ gọi hồn treo ở bốn góc và chuông đồng cũng kêu leng keng.

Hương thơm, ánh nến, cờ đung đưa, chuông reo mừng...

Tâm hồn tôi bay bổng trước sức mạnh không thể kiểm soát của Cung Mặc.

Sương khói trước mặt dần biến thành sương mù núi.

Ngay cả hộp gỗ dưới thân như biến thành núi đá, nhưng cũng giống cây cổ thụ che trời.

Khi ý thức mất đi, tôi giữ chặt hộp gỗ để cơ thể giữ vững, không để mình tiếp tục bị đè vào hộp gỗ có Cố Thành nằm bên dưới.

Cung Mặc như hiểu ý tôi, ôm tôi xoay một cái, để tôi nằm trên người anh.

Khoảnh khắc này, khuôn mặt của Cung Mặc và Cố Thành chồng lên nhau khiến tôi có ảo giác rằng họ là cùng một người.

Đúng lúc này, thắt lưng bị ấn mạnh, toàn bộ ý thức đều trở nên trống rỗng.

Ngoài hơi thở nặng nề của Cung Mặc thì chỉ còn tiếng chuông kêu.

Trước mặt tôi lúc này là phù văn từ cờ chiêu hồn bay bay cùng với khuôn mặt của Cung Mặc mà tôi đã mơ thấy suốt mười năm không từ bỏ được.

Trong vòng tay anh, tôi nằm sấp, ngồi, cưỡi hoặc nằm, ngất đi, tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi ngất đi.

Cứ tưởng qua mười năm mộng xuân, bản thân đã thân kinh bách chiến, nhưng hôm nay Cung Mặc như nổi điê,n, tôi hoàn toàn không có cách nào phản kháng, cầu xin cũng vô dụng.

Cuối cùng, tôi chỉ có cảm giác chính mình đang lâng lâng rồi ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, bên tai chỉ còn tiếng cười của Cung Đại, trong miệng lại là cảm giác của thứ thu,ốc kia.

Tôi sực tỉnh, theo bản năng gọi: "Cung Mặc, cứu em!"

Cung Đại cười lạnh: "Cậu ấy không vào đây được đâu, cô cũng không thể gặp cậu ta, cô như vậy cậu ta có gặp cũng chê thôi."

Vừa mở mắt đã đối mặt với ánh mắt ghen tị của Cung Đại, bà ta giữ chặt cằm tôi, đổ nửa bát thu,ốc còn lại vào trong miệng, tôi theo bản năng muốn giơ tay hất đổ nhưng phát hiện tay chân mình lại bị tr,ói chặt.

Chuông đồng kêu leng keng, thứ th,uốc ghê tởm kia cứ chảy vào miệng.

Tôi cố gắng muốn nhổ ra nhưng lại bị nhét miếng vải.

Giãy giụa một lúc, cuối cùng tôi mệt mỏi nằm xuống hộp gỗ, tức giận nhìn Cung Đại.

Bà ta nói Cung Mặc không đến được, có nghĩa là tối qua bà ta cố tình đan tấm lưới bằng dây đỏ tẩm m,áu gà để chặn Cung Mặc sao?

Bà ta có biết tôi đã mơ thấy Cung Mặc không?"

Còn Cố Thành?

Anh ta có biết không?

"Nhìn gì đấy?" Cung Đại nhướng mày, tay nhéo mạnh môi tôi, "Đêm qua làm với Thành Thành dữ dội lắm đúng không? Cô không tự nhìn lại bản thân mình bây giờ đi, hừ!"

Bà ta xoay người kéo tấm vải đen bên cạnh xuống, đằng sau là một cái gương.

"Có thấy mình giống con búp bê chơi xong bị ném vào thùng rác không? Lần này là với Cố Thành, không phải Cung Mặc, nhớ lấy, là Cố Thành!" Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi nghe mà hoang mang, Cố Thành đã ch,ết là con trai của bà ta, sao bà ta lại ghét tôi?

Hành hạ con mình như vậy thật sự có thể hồi sinh anh ta à?

Hơn nữa bà ta thật sự cho rằng tối qua Cố Thành đã sống dậy rồi cùng tôi... Làm việc đó sao?

Còn Cung Mặc?

Tối qua tôi rõ ràng tôi đã nhìn thấy Cung Mặc, sợi dây đỏ trên tay cũng đã được cởi bỏ, sao lại bị tr,ói lại?

Nhưng nhìn mình trong gương, thấy khắp người mình toàn vết b,ầm tí,m và dấu hôn, tôi cũng hoảng s,ợ.

Bộ dáng này đúng là giống như bị tàn phá thành từng mảnh.

"Còn hai đêm nữa." Cung Đại kề sát tai tôi, cười khúc khích, "Sắp thành công rồi."

Nghe vậy, đầu tôi muốn nổ tung.

Tôi theo bản năng giãy giụa mạnh một cái thì bên dưới đa,u âm ĩ.

Vẫn còn?

Có lẽ hài lòng với nỗi sợ trên mặt tôi, Cung Đại cười khúc khích, ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng, lấy khăn nóng đắp lên sau lưng tôi, lau đi bùa chú còn sót lại rồi cầm bát thu,ốc ra ngoài.

Bà ta làm vậy là muốn vẽ lại cực lạc phù khác sao?

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, ép bản thân không nhớ tới chuyện đêm qua, dù tối qua là mơ hay thực, là Cung Mặc hay Cố Thành thì Cung Đại đ,iên là sự thật, tôi phải nghĩ cách tự cứu bản thân.

Tôi nhìn xung quanh thì thấy có một mảnh chuông đồng đang mắc kẹt vào khe hở dưới cổ tay phải.

Tối qua chuông rơi xuống đất không phải mơ?

Thế thì ai đã cố tình nhét chuông đồng vào đây.

Tôi vội đè cổ tay xuống, nhẹ nhàng cắt vào mảnh chuông đồng. Mảnh vỡ tuy không lớn nhưng lại dính chặt, mép cũng sắc nên sợi dây đỏ nhanh chóng bị cắt đi.

Tôi vội rút mảnh vỡ ra cắt những sợi dây màu đỏ còn lại, kéo tấm vải đen che cơ thể, chân trần chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi căn phòng u ám, tôi phát hiện đây là một căn nhà cũ, gạch xanh, ngói đỏ mọc đầy cỏ dại, ngay cả lối đi lát đá cũng bị cỏ dại che khuất.

Tới gần bếp, tôi nghe tiếng ca hát của Cung Đại và tiếng mèo kêu thảm thiết.

Tôi không dám đi xuyên qua cỏ dại, sợ phát ra tiếng động Cung Đại đã phát hiện.

Bà ta hình như biết thuật vu cổ, một khi bị bà ta phát hiện, chắc chắn sẽ bị bắt lại.

Tôi nhìn lên mái hiên, nghiến răng, quấn chặt tấm vải đen trên người, cẩn thận tiếp cận về phía đó, sau đó từ từ di chuyển về phía lối ra vào.

Xuyên qua tường viện, tôi nhìn thấy nhà cửa không xa, chỉ cần chạy ra ngoài là sẽ có cơ hội cầu cứu.

Chân bị tr,ói quá lâu, thế nên mỗi một bước đi đều có cảm giác như bị kim đ,âm.

Tôi đến gần bếp, tiếng mèo kêu đã ngừng, chỉ còn lại tiếng Cung Đại ngân nga ca hát và tiếng đập đồ.

Tôi cúi thấp người, cẩn thận bò qua.

Khi đi ngang, tôi theo bản năng nhìn vào trong thì thấy dưới chân bà ta có một con mèo đen bị cắt cổ, nó mở to mắt nhìn về phía cửa, tứ chi vẫn đang co giật.

Cạnh bếp lửa, Cung Đại một tay bưng bát, một tay bắt một nắm trùng trong sọt tre cho vào bát. Bà ta vừa giã vừa ca hát.

Giã xong, bà ta lại nắm con mèo đen kia lên, đổ m,áu vào bát.

4

Giai điệu Cung Đại ngân nga nhẹ nhàng tươi sáng nhưng những điều bà ta làm lại vô cùng rùng rợn.

Mùi th,uốc quen thuộc tỏa ra từ những lò thu,ốc đặt trên bệ bếp.

Nghĩ tới thứ bà ta đổ vào miệng mình được trộn với sâu giã n,át và m,áu mèo, bụng tôi lại quặn lên.

Tô cố nén cơn b,uồn n,ôn, chạy nhanh về phía cổng sân, mở chốt và kéo mạnh.

Cánh cửa chỉ mở ra một khe hở rộng bằng lòng bàn tay, ở bên ngoài có tiếng xích sắt và tiếng chuông đồng đung đưa giòn tan.

Cánh cửa này bị khóa từ bên ngoài!

Còn có chuông!

Tôi hoảng loạn nhìn vách tường, định tìm cách leo lên thì sau lưng truyền tới tiếng cười khúc khích của Cung Đại: "Không ngờ cô lại chạy ra đây, đúng là có bản lĩnh."

Thấy bà ta đứng bên cửa bếp đi về phía mình, tôi mặc kệ tất cả, vội nhảy lên, vươn tay bám vào tường, cố gắng trèo ra ngoài.

Đúng lúc này, Cung Đại bắt lấy chân tôi, kéo xuống.

Tôi đấm đá vùng vẫy.

Cung Đại cười lạnh, nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, cơ thể tôi không hiểu sao chẳng còn sức lực.

Tay buông ra, toàn thân bị Cung Đại kéo ngã xuống đất.

Tôi đ,au đớn r,ên rỉ, l*иg ngực như nghẹn lại, tôi không thở được, thậm chí không thể hét lên.

Cung Đại giẫm chân lên lưng tôi: "Cô vẫn không nghe lời như trước đây vậy."

Trước đây?

Từ lúc xem mắt cho đến kết hôn, tôi và Cố Thành chỉ mới biết nhau ba tháng, số lần tôi gặp bà ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bà ta đúng là đi,ên rồi!

Tôi phun m,áu trong miệng ra, cố gắng bò dậy nhưng tay chân không có chút sức lực nào.

Cung Đại hừ lạnh, duỗi tay kéo chân tôi, lôi tôi vào trong.

Hai tay tôi cào vào nền đất nhưng ở cái nơi hoang tàn này chỉ có cỏ dại và bùn.

Đào đất một hồi, tôi cuối cùng cũng đào được một viên sỏi to bằng trứng bồ câu từ dưới đám rễ cỏ, ngay khi định đánh trả Cung Đại, sợi xích sắt chỗ cánh cửa khép hờ kêu lạch cạch, chuông đồng lắc lư.

Cung Đại véo vào tay tôi, đặt ngón trỏ giữa môi, cười khẩy, ra hiệu bảo tôi im lặng.

Kỳ lạ là cổ họng tôi lúc này như có cục đờm mắc kẹt, không thể phát ra âm thanh, cơ thể thì vẫn không có sức.

Tiếng kéo cửa càng ngày càng lớn, chuông đồng lắc lư ầm ĩ, xem ra có người ở bên ngoài muốn mở cửa.

Cung Đại núp sau đám cỏ dại, lạnh lùng quan sát.

Người ở bên ngoài cố gắng mở cửa mãi vẫn không được, nghi ngờ kề sát mặt nhìn vào trong.

Đó là Cung Mặc!

Không biết lấy sức mạnh từ đâu, tối ném hòn sỏi trong tay về phía cửa, cắn mạnh đầu lưỡi rồi hét lên: "Cung Mặc, cứu em!"

Cung Đại tức giận trừng mắt nhìn tôi.

Bà ta giơ tay đánh vào sau gáy tôi.

Đúng lúc này cửa sân bị đá tung.

Xích sắt đập vào cửa phát ra tiếng kêu leng keng.

"Chị!" Cung Mặc hét lên rồi chạy tới.

Thấy tôi quấn vải đen nằm dưới đất, khắp người toàn vết thương, anh vội cởϊ áσ khoác đắp cho tôi.

"Chị, chị làm gì vậy?"

Cung Đại nhìn tôi, ánh mắt hiện lên nụ cười nham hiểm, nhưng ngay sau đó bà ta liền giả vờ hoang mang

"Chị sao vậy? Chị đang ở đâu?"

Bà ta ngẩng đầu nhìn xung quanh như thể vô cùng sợ hãi.

"Đây là nhà tổ đúng không? Sao chị lại ở đây? Chị đa,u đầu quá. Chị bị làm sao vậy?

Bà ta vừa nói vừa ôm đầu, lắc đầu thật mạnh như đang rất đ,au đ,ớn.

Kỹ năng diễn xuất này đúng là diễn viên cũng không bằng.

Cung Mặc nghi ngờ, anh cúi đầu nhìn tôi, nhanh chóng bế tôi lên: "Xe của em ở bên ngoài, em đưa cô ấy vào bệnh viện trước, trên đường em sẽ gọi cảnh sát."

Lúc này tôi đã lấy lại sức, vội kéo vạt áo của Cung Mặc: "Th,i th,ể của Cố Thành... Ở bên trong. Cung Đại muốn hồi sinh anh ấy. Báo cảnh sá,t trước."

Cung Đại không phải bị đi,ên, bà ta đang né tránh.

Dù thế nào đi nữa thì th,i th,ể của Cố Thành đang ở đây, đây là chứng cứ phạm tộ,i khiến bà ta không thoát được.

Nhưng Cung Mặc lại không tin: "Th,i th,ể của Thành Thành không phải đang nằm trong quan tài ở nhà sao?"

Cố Đại lập tức tỏ ra đ,au lòng: "Thành Thành ch,ết rồi, nó ch,ết không được nhắm mắt... Thành Thành..."

Nói tới đây, bà ta liên tục đánh vào đầu mình.

"Chị." Một tay Cung Mặc ôm tôi, một tay giữ chặt tay Cung Đại, "Đến bệnh viện trước."

Cung Đại có thể tránh mặt nhiều người ở linh đường đưa tôi và th,i th,ể của Cố Thành đến đây, còn làm ra nhiều việc như vậy, chắc chắn bà ta có người giúp đỡ.

Nói không chừng chỉ cần chúng tôi vừa rời khỏi đây, cái người giúp bà ta sẽ xóa sạch mọi dấu vết.

Nhìn thái độ khác thường của Cung Đại đối với Cung Mặc, không hiểu vì sao tôi rất muốn cho Cung Mặc biết việc này.

Tôi nắm chặt áo của Cung Mặc: "Đi xem th,i th,ể trước, quan trọng lắm."

"Đ,au đầu quá, Thành Thành..." Cung Đại lại đ,au đớn ôm đầu, ngồi xổm xuống, nghẹn ngào gọi tên Cố Thành.

Cung Mặc nhíu mày, ánh mắt đảo qua giữa tôi và Cung Đại.

Trước giờ anh chưa từng tin tôi, hơn nữa sau việc Cố Thành ch,ết và tôi mặt dày kéo quần anh, chắc anh nghĩ rằng tôi là kẻ chơi bời.

Thấy anh nhìn Cung Đại, trái tim tôi như ch,ết lặng.

Một người là chị gái, một người là đứa con gái ăn chơi, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ chọn người thân.

Có thể thoát khỏi đây là tốt rồi.

Đợi rời khỏi đây rồi tính tiếp.

Cung Mặc ở trong mơ bảo tôi đi tìm bà ngoại, tôi phải lập tức về Miêu trại.

Ai ngờ ngay khi tôi nhắm mắt lại, đè nén sự bất mãn trong lòng, Cung Mặc bỗng nói: "Chị ở đây chờ một chút, em với Vân Phàm vào trong xem."

Cung Đại đang ngồi xổm dưới đất liên tục đập vào đầu mình đột nhiên ngẩng đầu.

Khi nhìn tôi, ánh mắt bà ta tràn ngập sự oán giận và ghen tị, nhưng khi nhìn Cung Mặc, ánh mắt đó là biến thành tình yêu muốn tan chảy.

Tôi còn đang nghi ngờ, bà ta đã đứng dậy, ở đầu ngón tay có thứ màu vàng lóe lên.

Nhìn kỹ vào thì đó là một con sâu to bằng hạt đậu, toàn thân có ánh sáng vàng, trên đầu có hai xúc tu cuộn tròn.

Ngay khi tôi nhìn sang, các xúc tu của con sâu đó co lại, đôi mắt sáng ngời nhìn tôi, làm ra vẻ mặt đáng thương như muốn khóc.

Tôi vội kéo Cung Mặc: "Cẩn thận phía sau!"

Cung Mặc khó hiểu quay đầu: "Chị? Chị không sao chứ?"

"Không..." Cung Đại giả vờ vô tội.

Lúc này, con sâu màu vàng kia đã trốn vào đầu ngón tay của Cung Đại. Bà ta run rẩy trợn mắt rồi ngất đi.

"Chị!" Cung Mặc muốn đỡ lấy bà ta.

Tôi vội nói: "Gọi xe cứu thương đi."

Cung Mặc nghi ngờ nhìn tôi, sau khi xác nhận Cung Đại đã hôn mê, anh vẫn nghe lời tôi gọi cho xe cứu thương.

Tôi cẩn thận quan sát đầu ngón tay của Cung Đại, không có vết thương, cũng không còn thấy sâu vàng kia nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi gọi xe cứu thương, Cung Mặc nhìn dấu vết trên người tôi, quyết định báo cảnh sát, báo địa chỉ và thuật lại tình hình.

Anh cúi đầu nhìn tôi: "Em nói th,i th,ể của Thành Thành ở đâu?"

Tôi chỉ vào bên trong: "Trong đó có một cái hộp bằng gỗ."

Cung Mặc ôm tôi đi vào trong.

Vừa vào phòng, chúng tôi nghe tiếng lạch cạch trong hộp gỗ.

Nhớ đến khuôn mặt trắng bệch của Cố Thành, tôi sợ hãi trốn trong áo của Cung Mặc.

"Đừng sợ!" Cung Mặc vỗ tay tôi.

Nhưng vừa đυ.ng vào tay tôi, anh lại ngạc nhiên nhìn tay mình giống như không ngờ bản thân lại có hành động này.

"Ở ngay trong hộp gỗ."

Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với đoạn tình cảm không rõ thật hư này nữa.

Có lẽ Cố Thành không phải người trong mơ của tôi, Cung Mặc cũng không phải.

Tôi thoát khỏi lòng anh: "Anh mở hộp ra đi, bên trong thật sự có th,i th,ể của Cố Thành. Cho tôi mượn di động, tôi muốn gọi điện cho bố mẹ.

Chân vừa chạm đất liền đa,u, tôi vội đỡ lấy cánh cửa, cố gắng không rê,n thành tiếng.

Cung Mặc cau mày nhìn tôi, đưa tôi di động rồi nhìn về phía chiếc hộp gỗ càng ngày càng phát ra tiếng động lớn.

Ngay khi tôi vừa bấm số điện thoại, đang chờ cuộc gọi kết nối thì Cung Mặc đã mở nắp hộp gỗ ra, kêu lên: "Thành Thành!"

Rồi anh đưa tay vào trong.

"Không! Bên trong có độc trùng!" Tôi vội ngăn cản.

Nhưng vừa dứt lời thì trong hộp gỗ có tiếng ho khan.

Cung Mặc vừa căng thẳng vừa mừng đỡ Cố Thành ngồi dậy.

Sắc mặt Cố Thành vẫn xanh xao, anh ta dựa vào mép hộp gỗ ho ra mấy ngụm đờm đặc, sau đó ngạc nhiên nhìn tôi và Cung Mặc: "Cậu? Phàm Phàm? Con bị sao vậy?"

Tôi cầm di động nghe giọng nói mệt mỏi của bố "Tôi là bố của Vân Phàm, xin hỏi có phải đã có tin tức của Vân Phàm không? Chúng tôi sẽ hậu ta..." mắt nhìn chằm chằm Cố Thành.

Cố Thành thật sự đã sống lại?