Chương 1: Tình yêu trong mơ, hôn nhân sai trái

1

Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, tôi thường xuyên mơ thấy một người đàn ông.

Lúc đầu anh ta dụ dỗ hôn tôi, rồi từng bước từng bước, cuối cùng là dây dưa tr.iền m.iên.

Trong mơ, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó, thậm chí lúc động tình còn có thể nhìn thấy nốt ruồi to bằng hạt đậu dưới rốn anh ta.

Khi tr.iền m.iên, cơ thể anh ta căng cứng, nốt ruồi đỏ ấy run lên như muốn rớt ra ngoài, thật sự khiến người ta bị cám dỗ.

Dù ở trong mơ, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt của tôi, thường xuyên dụ dỗ tôi hôn nốt ruồi đó.

Giấc mơ ấy bắt đầu từ năm mười tám tuổi, chưa bao giờ dừng lại.

Tôi ở trong mơ hỏi anh ta là ai, phải đi đâu để tìm anh ta.

Anh ta chỉ khẽ cười, nói thời cơ tới, anh ta sẽ đến tìm tôi.

Để tìm được anh ta, khoảng thời gian học đại học tôi đã vẽ chân dung của anh ta lại.

Nhưng dù có hỏi bạn bè hay đăng lên mạng vẫn không có tin tức gì.

Tôi cũng đã tìm đến chuyên gia giải mộng.

Nghe tôi kể hằng đêm đều mơ thấy giấc mơ quấn quít cùng một người đàn ông, có kẻ cười chọc buổi tối tôi có thể đến tìm hắn, nếu ngủ với hắn thì có thể đuổi tên đàn ông trong mơ kia, cũng có người chỉ nhìn nhìn, bảo tôi mau tìm bạn trai.

Bác sĩ tâm thần xem bức chân dung tôi vẽ, nói rằng tôi quá cần một người bạn trai, khuyên tôi hãy thử tìm bạn trai ngoài đời thật thử xem, biết đâu có thể thoát khỏi giấc mơ đó.

Chỉ có tôi biết đó không phải ảo tưởng.

Mỗi lần ở trong mơ anh ta đều véo vào eo tôi khiến tôi bật khóc, đến lúc tỉnh dậy, thắt lưng thật sự nhức mỏi, cảm giác khô nóng vẫn còn, bộ đồ ngủ và ga trải giường đều ướt đẫm.

Chuyện như vậy quá x.ấu h.ổ, tôi không dám nói ra.

Mãi cho đến khi đi làm, internet phát triển như bây giờ, tôi vẫn chưa gặp anh ta.

Nhưng anh ta vẫn như trước thường xuyên đi vào giấc mơ, lần nào cũng tự nhiên nằm bên cạnh, đặt tay lên eo tôi, chỉ động một cái đầu ngón tay liền như bốc cháy.

Sau bao năm tr.iền m.iên trong mơ, mỗi tấc da mỗi tấc th.ịt trên người tôi anh ta đều biến rõ, tôi hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ đành mặc cho anh ta làm càn, bản thân mê loạn trầm luân.

Nhưng tuổi càng lớn, gia đình càng giục kết hôn.

Bạn bè bên cạnh đã có chồng có con, có một lần bị mẹ ép quá, thậm chí còn cầm một xấp ảnh về, bắt tôi có thế nào cũng phải chọn một người để đi xem mắt, tôi thế mà nhìn thấy khuôn mặt giống anh bảy phần.

Khác với vẻ ham muốn trong mơ, người trong ảnh mỉm cười dịu dàng.

Mẹ thấy tôi nhìn chằm chằm liền lập tức đi sắp xếp.

Chính Cố Thành không khác gì trong ảnh, rất dịu dàng lịch sự.

Ở bên anh thật sự rất thoải mái, còn được lấp đầy khoảng trống trong những giấc mơ chỉ có d.ục v.ọng dâng trào.

Nhất là khi nhìn khuôn mặt tương tự ấy, tôi luôn có cảm giác mình đã tìm đúng người, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm khó mà giải thích.

Có lẽ anh của trong mơ là kiếp trước.

Kiếp này có giấc mơ dẫn đường, tôi mới có thể tìm được anh trong xấp ảnh.

Cố Thành hơn tôi hai tuổi, gia cảnh rất khá.

Ông bà ngoại và một người cậu xấp xỉ tuổi anh ra nước ngoài mấy năm trước.

Tôi từng hỏi anh với con người anh và điều kiện gia đình, đáng lẽ không đến mức phải đi xem mắt.

Đàn ông tốt như vậy không biết có bao nhiêu cô gái xếp hàng chờ.

Anh chỉ nhìn tôi, khẽ cười: "Có lẽ là để chờ người phù hợp."

Tôi thoáng rung động, bỗng có cảm giác đây chính là số phận an bài.

Cố Thành ôm tôi: "Vân Phàm, chúng ta kết hôn đi."

Hình như tôi thật sự tìm được rồi, từ lúc quen Cố Thành, tôi không còn mơ giấc mơ kia nữa.

Thế nên tôi đồng ý lời cầu hôn của Cố Thành, vốn tưởng đây sẽ là một kết thúc hoàn hảo.

Tôi còn định trong đêm tân hôn sẽ lấy bức tranh mình vẽ thời đại học ra đưa cho Cố Thành xem, nói với anh từ năm tám tuổi tôi đã bắt đầu mơ thấy anh, bắt đầu chờ anh.

Cho đến khi tôi gặp cậu của Cố Thành trong hôn lễ.

Lúc này tôi mới nhận ra ngay từ đầu mình đã nhận lầm người!

2

Nhà ngoại của Cố Thành đều ở nước ngoài, thời gian chuẩn bị hôn lễ của chúng tôi khá chóng vánh.

Có mấy lần Cố Thành nhắc tới việc cậu của mình sẽ về nước dự đám cưới nhưng tôi không ngờ lại gặp người đó trong hoàn cảnh như vậy.

Hôm ấy tôi đang ở hậu trường khách sạn chờ lên sân khấu, Cố Phàm vui vẻ mở cửa, cười nói với tôi: "Vân Phàm, cậu đến rồi."

Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, anh ta đứng ngay ở cửa, cười với tôi.

Hệt như trong mộng, anh ta đứng bên giường cúi đầu cười nhìn tôi vậy.

Tuy ở trong mơ anh ta rất ít khi mặc đồ, bây giờ lại trong bộ vest màu đen, nhướng mày, hơi mím môi... Chỉ nhìn thôi trái tim tôi cũng đau nhói!

Rõ ràng Cố Thành có khuôn mặt giống bảy phần, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, chỉ một cái nhìn, tôi liền biết người trong mơ chắc chắn không phải Cố Thành!

Có vài người thật sự chỉ cần nhìn một cái sẽ biết, người khác không thể thay thế!

Nhưng anh lại xuất hiện quá muộn!

Đau lòng hơn là anh đến bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt giữ vẻ lịch sự và xa lạ.

Anh mở hộp trang sức ra, đưa cho Cố Thành: "Cô dâu xinh lắm. Đây là quà của mẹ tặng cho cháu dâu của bà ấy, vừa lúc có thể đeo trên hôn lễ."

Trong hộp là một sợi dây chuyền kim cương rực rỡ.

Tôi nhìn bàn tay rắn chắc đang cầm cái hộp kia.

Trong mơ, đó là bàn tay đã vuốt ve cơ thể tôi, nhéo eo tôi...

Khi tôi khóc lóc cầu xin, anh cũng sẽ dùng nó giữ cằm tôi, hôn tôi thật sâu.

Tôi không dám nghĩ nữa, đôi mắt như bị chiếc sợi dây chuyền kia làm cho lóa đi, vội quay mặt.

Anh đưa quà tới, thờ ơ nhìn tôi rồi xoay người đi tiếp khách.

Ma xui quỷ khiến sao tôi lại đứng bật dậy, gọi anh: "Anh gặp em có cảm giác quen thuộc không?"

Từ năm mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, suốt mười năm, anh đều ở trong mơ dây dưa tr.iền m.iên cùng tôi.

Các tư thế thẹn thùng xấu hổ chúng tôi đều đã thử.

Chẳng lẽ nửa đêm anh không có những giấc mơ đó sao?

Còn tôi chỉ cần nhìn một cái liền biết người trong mơ chính là anh!

Không lẽ với tôi anh không có một chút cảm giác?

"Hả?" Anh nhíu mày, nghi ngờ nhìn tôi.

Cố Thành cười cười: "Cháu với cậu giống nhau quá nên Phàm Phàm có cảm giác thân thuộc với cậu đấy."

Anh hơi nhếch mép rồi rời đi mà không ngoảnh lại.

Nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa, tôi có cảm giác mất mát không thể diễn tả nên lời.

Hệt như mỗi lần tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn cảm giác vương vấn nhưng bên giường lại hoàn toàn lạnh lẽo, chỉ có mình tôi thu dọn ga giường đã bẩn với cơ thể đau nhức.

Hôn lễ sắp bắt đầu, bố mẹ hai bên đều đang chờ sẵn, tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Phù rể kéo Cố Thành đi trước, phù dâu giúp tôi trang điểm, sửa sang tóc, chỉnh lại váy cưới, đeo dây chuyền cho tôi.

Sợi dây chuyền sáng lấp lánh mà lạnh lẽo nằm trên cổ.

Cả quá trình tiếp theo tôi thấy mình như một cái xác không hồn.

Mấy lần tôi không tự chủ mà nhìn về phía Cố Thành, nhưng trên mặt anh không có cảm xúc gì, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với mẹ cố Thành.

Đến khi hôn lễ kết thúc, thời điểm MC bảo chú rễ và cô dâu hôn nhau, lòng tôi không hiểu sao lại vô cùng hoảng sợ.

Cứ như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị bắt tại trận vậy!

Chính tôi đã không thể phân biệt bản thân đang sợ việc mình lén lút tr.iền m.iên với cậu của Cố Thành bị Cố Thành phát hiện, hay là sợ anh nhìn thấy tôi và Cố Thành hôn nhau.

Rõ ràng anh chẳng có cảm giác gì với tôi cả.

May mà trước giờ Cố Thành luôn tôn trọng tôi, từ lúc xem mắt đến nay chưa từng vượt quá giới hạn, biết tôi da mặt mỏng nên hôn má tôi một cái là xong.

Về đến phòng ở tầng cao nhất, tôi mới thở phào.

Gia đình Cố Thành tổ chức tiệc cưới lớn nhất bao hết khách sạn.

Anh biết tôi cả đêm không ngủ nên bảo tôi nghỉ ngơi trước, còn anh xuống lầu tiếp khách.

Cố Thành luôn ân cần dịu dàng như vậy, cảm giác áy náy trong lòng tôi càng lúc càng lớn.

Tẩy trang tắm rửa xong, tôi thấy nhóm chuẩn bị đám cưới của gia đình Cố Thành thêm một người vào, biệt danh là Cung Mặc.

Mọi người đều thúc giục anh kết hôn, nói rằng cháu trai như Cố Thành đã kết hôn rồi, người làm cậu như anh phải đẩy nhanh tốc độ lên.

Vừa nhìn tôi liền biết đó là tên anh.

Tôi không khỏi khỏi hối hận, nếu lần đầu gặp đã xác định là anh, tôi nên đuổi theo hỏi cho rõ ràng.

Giấc mộng mười năm, chẳng lẽ một chút cảm giác anh cũng không có sao?

Hay thật sự chỉ là giấc mơ của một mình tôi?

Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn rồi, nghĩ đến sự dịu dàng của Cố Thành, tôi lại cảm thấy tội lỗi.

Buổi tối tiệc tan, Cố Thành nồng nặc mùi rượu được phù rể dìu về phòng.

Tôi vội đến đỡ Cố Thành, trong men say anh cười nói: "Mùi rượu nồng lắm, đừng để dính vào người em, anh đi tắm trước..."

Nói là đi tắm nhưng anh lại không chịu buông tay, ánh mắt luôn hướng về phía tôi, khàn giọng nói: "Vân Phàm, chúng ta kết hôn rồi. Anh thật sự đã cưới được em, cưới được em..."

Lăn qua lộn lại chỉ có hai câu như vậy.

Giọng nói thậm chí còn nghẹn ngào nức nở, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi càng lúc càng lớn.

Cuối cùng sau khi dỗ dành, tôi đỡ anh vào nhà tắm, xác định anh có thể tự lo được, tôi mới đi ra.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, trái tim tôi bắt đầu đấu tranh.

Bây giờ chúng tôi đã kết hôn, h.oan h.ảo với Cố Thành là nghĩa vụ vợ chồng, huống chi anh ấy tốt như vậy...

Cung Mặc không có cảm giác khác thường gì với tôi, đó chỉ là giấc mơ của tôi, không phải của anh.

Nếu đã bỏ lỡ thì nên buông tay.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi cố ý thay bộ váy ngủ bằng lụa trắng, lúc lên giường nằm chờ Cố Thành, tôi phát hiện tiếng nước trong phòng tắm không ngừng chảy, lại không có động tĩnh gì khác.

Tôi thử gọi Cố Thành mấy lần nhưng anh đều không trả lời.

Bỗng có dự cảm chẳng lành, tôi dựa vào tấm kính mờ nhìn vào, chỉ thấy Cố Thành tr.ần tr.ụi ngồi trong phòng tắm.

Tôi đoán chắc là uống quá nhiều nên ngủ quên.

Thầm nghĩ dù gì cũng đã là vợ chồng, tôi đẩy cửa bước vào, định gọi Cố Thành hoặc đỡ anh đứng dậy.

Nhưng khi chạm vào người, dù nước tắm còn ấm nhưng anh vẫn lạnh như băng.

Tôi không khỏi run rẩy.

Cố Thành ch.ết rồi!