Chương 10: Một bản tình ca

Khi tôi và Cung Mặc được Long Thất gia kéo lên, bà ngoại vẫn đang ở cạnh miệng cổ nhai lẩm bẩm niệm chú.

Có một câu Cung Đại nói sai rồi, tuy bà ngoại không có thiên phú, mấy chục năm vẫn không luyện ra cổ bản mệnh nhưng bà ấy đã rất cố gắng, không có tài năng thì có kiên trì, chưa từng bỏ dở việc nghiên cứu cổ thuật.

1

Chúng tôi leo lên, vừa mới thở hổn hển, bên dưới bỗng có tiếng xào xạc.

Gốc cây hòe đã từ dưới cổ nhai mọc thẳng lên trời.

Trên cây có rất nhiều dây leo quấn chặt nhưng thể muốn hút hết chất dinh dưỡng của cái cây.

Tạm thời không thấy Cung Đại và Cố Thành đâu, những con cổ trùng khác chắc đã trở về quặng mỏ.

Thụ cổ và hoa cổ của điệp luyến hoa đánh nhau vẫn chưa phân thắng bại.

Trên mặt bà ngoại vẫn còn vết sư,ng đen, bà nói với tôi và Cung Mặc: "Bắt đầu thôi."

Cổ thụ được nuôi bằng máu của Vân Phàm và A La từ bảy mươi năm trước, muốn tăng cường cổ tính phải dùng đến máu của cổ chủ.

Hơn nữa trước mắt tôi và Cung Mặc cũng không biết làm gì khác, thế nên dù cả người đầy thương tích, chúng tôi vẫn tiếp tục lấy máu.

Máu vừa nhỏ giọt lên lá cây liền được hấp thụ.

Đồng thời kim tằm cổ và hắc xà cổ cũng bò ra trèo lên cây cổ thụ và dây leo.

Những nơi chúng bò qua, dây leo đều héo và mục nát.

Trận ch,iến giữa cổ, nhất là của những loại cổ lợi hại như vậy là một trận chi,ến theo thời gian.

Một khi Cung Đại không hoàn toàn thất bại, không bị thụ cổ n,uốt ch,ửng, bà ta sẽ mượn cổ bản mệnh khôi phục.

Đến lúc đó th,ù mới h,ận cũ, bà ta sẽ không khinh thường chơi đùa nữa mà trực tiếp gi,ết chúng tôi.

Chúng tôi không dám khinh địch, Long Thất gia lấy cái gùi ông chôn sẵn ở đây hôm trước ra, xử lý phấn độc dính trên người tôi và Cung Mặc trước, sau đó cho chúng tôi uống thuốc bổ khí huyết.

Được bà ngoại dẫn dắt, tôi cầm chuông bạc, Cung Mặc thổi tù sừng sâu, Long Thất gia cầm tẩu bao vây miệng cổ nhai, hát bài hát của người Miêu.

Vốn dĩ tôi không biết tiếng Miêu, nhưng nhìn cành cây đang vươn mình ra ngoài, nghe bà ngoại hát lớn, tôi thật sự có thể hát theo.

Bốn chúng tôi đứng quanh miệng cổ nhai vừa múa vừa hát không biết bao lâu, mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, bên trong đột nhiên có tiếng "đùng", một phần của cây cổ thụ sụp xuống.

Cung Mặc vội ôm tôi vào lòng.

Long Thất gia nhìn xuống bên dưới, thở phào: "Thành công rồi."

Lúc này cây hòe cành lá tươi tốt, tất cả dây leo vướng vào đều đã khô héo như tro tàn.

"Về thôi." Bà ngoại ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng, "Cổ nhai thật sự đã không còn nữa, mọi thứ đều đã trở thành quá khứ rồi."

Trước khi đi, tôi và Cung Mặc cũng nhìn xuống dưới, bên dưới trừ rễ cây ra thì chẳng còn gì.

Cung Mặc kéo tôi lại gần, thở dài: "Về thôi."

Cố Minh bị điệp luyến hoa của Cung Đại mê hoặc, cũng coi như là cổ do bà ta nuôi.

Cố Thành thì là người cổ do bà ta dùng thuật tạo súc và cổ thuật tạo ra.

Một khi Cung Đại ch,ết, bọn họ cũng không sống được.

Nhớ tới khoảnh khắc Cố Thành vì giúp mình mà lao tới ôm lấy Cung Đại kêu "Mẹ", lòng tôi lại chua xót khó tả.

Long Thất gia la lên: "Về nhanh đi, đói chế,t đi được. Chuyện này kết thúc rồi, ngày mai đi bắt ếch, tôi làm cháo ếch cho mọi người ăn."

2

Khi chúng tôi về đến nhà sàn thì đã là nửa đêm.

Dù là cơ thể hay tinh thần thì tôi đều mệt đến ch,ết lặng.

Vì chưa từng đi đường núi lâu như vậy, chân tôi nổi đầy m,ụn n,ước.

Trên đường về hai chân như ch,ết lặng, mới vừa ngồi xuống, lòng bàn chân tôi đau nhức như thể đang dẫm lên một tấm sắt nóng.

Bà ngoại giúp tôi xử lý vết thương ở mắt cá chân do gai đ,ộc dây leo gây ra rồi bảo tôi đi ngâm chân cho sạch vết ph,ồng r,ộp trước khi ngủ, nếu không đến mai tôi lỡ có mủ thì sẽ đau hơn.

Còn về phần độc đã xâm nhập vào cơ thể, bà nói đã có kim tằm cổ, không cần phải lo lắng.

Trong lúc ngâm chân, tôi thϊếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh lại đã là chiều hôm sau.

Trên người toàn là mùi thảo dược thơm mát, bàn chân cũng lành lạnh, mắt cá chân đã được đắp thuốc băng bó.

Vừa mở mắt tôi liền thấy kim tằm cổ bò qua bò lại, không ngừng kêu.

Xem ra tìm được chủ nhân nó rất vui.

Có điều phải nheo mắt tôi mới nhìn thấy được.

Tôi đưa tay lên trán cho nó nhảy lên mu bàn tay mình, sau đó đứng dậy uống ly nước đặt ở đầu giường rồi theo thói quen ra ngoài ban công nhìn xuống dưới.

Long Thất gia đang nói chuyện với những người vây quanh nhà sàn.

Còn bà ngoại thì đang ngồi lựa thảo dược, trên mặt đã không còn vết s,ưng tấy đen kịt hôm qua nữa.

Cạnh bếp, Cung Mặc mặc đồ Miêu đứng nấu ăn, mùi ớt cay nồng cùng mùi thơm của thịt xông khói xộc thẳng vào mũi khiến tôi theo phản xạ hắt xì.

Anh lập tức ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tôi, nụ cười chất phát chân thành hoàn toàn khác với Cung Mặc làm gì cũng toát lên khí chất nho nhã.

Tôi cười đáp lại anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó khang khác.

Cung Đại ch,ết rồi.

Cổ cũng được, chú cũng thế, tất cả những gì của bà ta đều đã biến mất.

Không chỉ Cố Minh và Cố Thành, ngay cả vong tình chú bà ta hạ trên người Cung Mặc đều đã không còn.

Có mộng tình cổ, ít nhất Cung Mặc sẽ nhớ lại tình yêu kiếp trước của A La và Vân Phàm, cũng có thể mộng tình cổ đã trả lại anh đoạn ký ức mười năm vui vẻ trong mơ.

Cung Đại nói đúng.

Anh thủ thân như ngọc.

Còn tôi...

Ong bướm!

Tình cảnh như vậy đúng là xấu hổ.

Bà ngoại thấy Cung Mặc nhìn lên trên thì cũng ngẩng đầu, vội đặt thảo dược xuống rồi chạy lên, kiểm tra vết thương do dao cắt ở lòng bàn tay của tôi, sau đó tháo miếng băng gạc ở mắt cá chân xác định xem gai độc đã nhổ ra hết chưa, rồi cẩn thận kiểm tra những chỗ bị bướm độc cắn, cuối cùng kéo tôi đến mép giường xem vết ph,ồng r,ộp dưới chân tôi.

Sau khi chắc chắn không có gì nghiêm trọng, bà nhìn kim tằm cổ, thở dài: "Nếu không phải năm xưa dùng huyết chú hiến tế khiến kim tằm cổ bị thương quá nặng, Cung Địa sao có thể làm cô Phàm bị thương chứ."

Trong mắt bà, thánh nữ Vân Phàm là quyền uy tuyệt đối đáng để bà hy vọng chờ đợi bốn mươi hai năm trong vô vọng.

"Cứ từ từ nuôi lại thôi." Tôi trêu đùa hai cái râu nhỏ của kim tằm cổ, vươn tay ôm lấy bà ngoại, "Cháu định ở lại đây nghỉ ngơi, bà dạy cháu cách nuôi cổ nhé."

"Được." Bà ngoại xoa tóc tôi, "Cứ nghỉ ngơi cho tốt đã rồi nói, hôm qua mệt quá, cháu ngồi ngâm chân thì ngủ quên mất, bà già rồi không cõng được cháu, phải nhờ Cung Mặc bế cháu về phòng. Cháu ngủ như heo vậy, bà mặc đồ cho cháu cháu cũng không tỉnh lại. May mà Cung Mặc lấy lại cổ bản mệnh, cơ thể cường tráng hơn, nếu không người ta bị thương nặng hơn cháu, bà chỉ có thể để cháu ngâm chân cả đêm thôi."

Nghe bà ngoại nói là Cung Mặc bế mình về phòng, trong lòng tôi bỗng có cảm giác khó tả, vội thay đổi chủ đề: "Tối qua bên cổ nhai có động tĩnh gì không?"

"Khu quặng mỏ đã bị rễ cây đánh sập rồi, Long Thất sắp xếp người canh giữ tạm thời chưa thấy có cổ trùng bò ra, chắc cũng bị thụ cổ nuốt chửng rồi, cho dù có con chạy ra ngoài thì rừng rậm đã được bày pháp trận, nó tạm thời không thể chạy xa, chúng ta có thể từ từ nghĩ cách xử lý."

Bà ngoại chỉ ra bên ngoài, "Cây hòe ngàn năm kia theo cổ dẫn đến cổ nhai, đã không còn ở chỗ cũ nữa. Mọi người cho rằng đây là chuyện thần kỳ, còn nói cây hòe thành tiên, hóa thành người đi rồi, nói chung là chuyện gì cũng có, tất cả đều chạy đến đây hỏi thăm, cuối cùng họ nhớ ra đây là nhà của thánh nữ Miêu Cương ngày xưa. Bà lười ứng phó nên đã bảo Long Thất đi giải thích với họ. Haizz, bảy mươi năm trước sau khi cô Phàm dùng huyết chú bản mệnh hiến tế trấn giữ cổ nhai, trong Miêu trại đã không còn bao nhiêu người nhớ chuyện cổ nhai nữa. Hầu hết các thanh niên đều đã ra thế giới bên ngoài, không còn nhớ mục đích chính của cổ là chữa bệnh cứu người, sau đó mới là phòng thân. Bây giờ không còn ai học cổ, cũng không còn ai nhớ hơn hai trăm năm trước tất cả cổ sư đã hội tụ ở quặng mỏ, dùng cách quyết đoán nhất bảo vệ mạch khoáng, nhờ vậy mới bảo vệ tính mạng cả tất cả người trong tộc. Cũng không ai còn nhớ bảy mươi năm trước, ngay trước đêm giải phóng, thánh nữ và tế tư của Miêu tộc dù phải ch,ết vẫn dùng máu của mình trấn giữ cổ nhai, không cho Miêu Cương thành t,ai họ,a. Bây giờ, tất cả đều đã trở thành quá khứ."

"Quên đi để bắt đầu lại, quên rồi cũng tốt."

Tôi vỗ nhẹ vào tay bà ngoại, còn đang định an ủi bà thì kim tằm cổ bỗng kêu "chít".

Tôi ngẩng đầu thì thấy Cung Mặc đang đứng bên cửa nhìn tôi, trong ánh mắt ngoại trừ vẻ sâu thẳm vốn có còn có sự kiên định.

Anh mỉm cười: "Có thể ăn cơm rồi."

3

Ở dưới nhà sàn, Long Thất gia mất bình tĩnh la hét như muốn đuổi mọi người đi, sau đó kêu lớn lên nhà: "Cơm chín chưa? Tôi sắp đói ch,ết rồi này!"

Không có cháo ếch.

Dù không bị thương nặng nhưng Long Thất gia cũng rất mệt, hơn nữa còn phải chú ý động tĩnh ở cổ nhai, trấn an người dân, hoàn toàn không có tâm trạng vào bếp.

Đồ ăn đều do Cung Mặc nấu, có huyết vịt, thịt ba chỉ, lươn, rau dại và một nồi canh gà.

"Đây đúng là vị canh gà mà A La tế tư nấu! Ngày xưa cậu ấy cũng hay nấu trong nồi đất, đổ canh gà vào ống tre, hâm ấm trong lòng rồi mang cho cô Phàm ăn. Lần nào tôi cũng lén ăn phần canh còn sót lại, còn tự học nhưng chưa bao giờ nấu ra hương vị này."

Long Thất gia không sợ bỏng, húp một ngụm lớn, phấn chấn vỗ lưng Cung Mặc: "Cậu thật sự nhớ ra rồi, thế thì sau này ở lại Miêu trại làm tế tư đi. Đám nhỏ bây giờ không nhớ hắc xà cổ cũng không sao, mấy trại chủ già đều nhớ cậu, về sau cả Miêu Cương này không có ai không dám nghe cậu đâu!"

"Khụ!" Bà ngoại ho một tiếng, gắp một miếng thịt lớn cho vào bát của Long thất gia: "Ăn đi."

Cung Mặc cúi đầu đưa tôi chén canh gà: "Ăn thử đi."

Tôi chỉ mới ngủ một đêm mà tính tình anh dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Ngày xưa anh vô cùng tự tin, mà bây giờ như cây cổ thụ có rễ không biết sâu bao nhiêu, tuy không thể biết anh đang nghĩ gì nhưng điều đó lại mang đến cảm giác an toàn.

Đây chính là A La tế tư!

Tôi nhìn chén canh gà trong vắt, đợi nguội một chút rồi nhấp thử.

Chỉ mới một ngụm nhỏ, vị ngọt đã lan tỏa trong miệng, thậm chí cổ họng cũng tràn ngập vị ngọt khiến con người ta thả lỏng toàn thân.

"Ngon không?" Long Thất gia lại bưng chén canh khác, đắc ý nhìn tôi, "Nói cho cô biết, A La tế tư nấu ăn cũng giỏi như nuôi cổ vậy, cậu ấy còn biết nấu rượu gạo, thơm lắm! Đúng rồi, phải uống một ly, chúc mừng A La tế tư đã về."

Long Thất gia hào hứng một hơi húp hết chén canh gà rồi vội chạy xuống bếp.

Bà ngoại thở dài: "Ông ta ngưỡng mộ A La tế tư lắm, ngày xưa cứ theo đuôi hỏi này hỏi kia. A La tế tư là người hiền hòa, trẻ con hỏi gì cậu ấy đều kiên nhẫn trả lời."

Tôi im lặng ăn canh.

Cung Mặc chỉ khẽ cười, ánh mắt luôn hướng về phía tôi, sau đó quay đầu đi cười khổ.

Anh và tôi đều biết có một số việc đã khác.

"Nào! Thử đi, rượu tôi ủ, cũng là học trộm tay nghề của cậu đấy!" Long Thất gia ôm bình rượu đi ra, rót một chén cho Cung Mặc, "Quá ngọt, hơi béo, không ngon như của cậu làm."

"Cháu ăn đi, cả hôm qua không ăn miếng cơm nào rồi." Bà ngoại múc cơm cho tôi, kéo tôi sang một bên.

Cung Mặc nhấp một ngụm, nói với Long Thất gia: "Lạt liệu (*) làm men rượu nở hoa chưa? Lần sau ông thử xem."

(*) Lạt liệu (辣蓼) còn gọi là răm nước, được sử dụng làm gia vị do có vị cay

"Được, năm sau chúng ta cùng ủ!" Long Thất gia rót thêm một chén cho Cung Mặc, còn nói với tôi với bà ngoại, "Hai người cũng uống chúc mừng đi."

Tôi cầm chén cơm thấy mặt Cung Mặc đã ửng đỏ, lắc đầu.

"Uống!" Cung Mặc tiếp tục đưa chén rượu cho Long thất gia.

"Được!" Long thất gia vừa uống vừa rót rượu cho Cung Mặc.

Mùi rượu gạo lan khắp bàn ăn, thậm chí lấn át của mùi thịt xông khói.

Cung Mặc uống hết chén này đến chén khác, không còn ngẩng đầu nhìn tôi nữa.

Tôi thực sự rất đói nên ăn một chén canh gà và hai chén cơm.

Cung Mặc và Long Thất gia vẫn đang uống rượu, tôi và bà ngoại rời khỏi bàn ăn đi kiểm tra thảo dược.

"Cháu định làm gì tiếp theo? Dù gì cũng đã qua hai đời, khó khăn lắm mới nhớ lại." Thấy Cung Mặc vùi đầu uống rượu, bà ngoại lại nhìn xuống bụng tôi, nhẹ giọng, "Nhân lúc dưỡng thương, hai người suy nghĩ lại đi, có một số việc nên quên thì cứ quên, nên buông xuống thì cứ buông xuống."

Nói thì dễ nhưng trái tim đâu dễ dàng vượt qua khảo nghiệm này.

Ăn tối xong, Long Thất gia say khướt cầm tẩu thuốc ca hát nhảy múa trước nhà sàn, còn không quên kéo theo Cung Mặc.

Bao nhiêu năm qua bà ngoại cực khổ canh giữ Miêu Cương, ông ấy cũng vậy.

Cung Mặc dường như thật sự đã trở thành A La, bị Long Thất gia rủ rê, anh cũng vừa hát vừa múa.

Đến khi trời hoàn toàn tối, Long Thất gia mới nhớ mình từng hứa sẽ nấu cháo ếch cho chúng tôi, vội đeo gùi lên lưng, nhất quyết đòi dẫn chúng tôi đi bắt ếch ở con suối nhỏ sau nhà.

Cổ chân tôi còn bị thương, vốn không muốn đi.

"Để A La cõng cô!" Long Thất gia trực tiếp kéo Cung Mặc tới, "Hiếm khi vui vậy mà, không được không đi, để cậu ta cõng cô đi!"

Mắng một ông cụ đã hơn tám mươi tuổi đang say xỉn bị điên hình như không tốt lắm.

Cung Mặc ngồi xổm xuống trước mặt tôi, mỉm cười: "Lên đi, hiếm khi vui vậy mà."

Long Thất gia đã kéo bà ngoại ra ngoài, vẫn không quay đầu hét lên: "A La, cõng cô Phàm, nhanh lên! Trời vừa tối, ếch sẽ ra ngoài bắt sâu, là thời cơ tốt để bắt chúng đấy!"

Bà ngoại cũng nhìn tôi.

Bọn họ chứng kiến tình yêu trung trinh của A La và Vân Phàm, lại cực khổ mấy chục năm chờ hai người về...

Tôi hơi nghiêng người về phía trước tựa lên lưng Cung Mặc: "Cảm ơn."

Cung Mặc khẽ cười, ôm lấy hai chân tôi: "Giữ chặt."

Tôi vòng hai tay qua cổ, cằm gác lên vai anh.

Cứ như vậy, cơ thể hai người hòa hợp kề sát bên nhau cứ như trước đây đã từng vô số lần có hành động thân mật như vậy.

Sống lưng Cung Mặc cứng đờ, anh cõng tôi trên lưng nhưng không dám quay đầu, chỉ vội đi về phía trước.

Miêu trại về đêm vô cùng yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống đồng ruộng, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng và ếch kêu.

Nhà sàn ở xa xa lên đèn, có tiếng xích đu kẽo kẹt cùng tiếng hát đồng ca.

Suối không ở quá xa, Long Thất gia gánh gùi bắt ếch, bà ngoại sợ ông ấy say khướt té ngã nên luôn đi theo bên cạnh, thật ra là muốn tạo không gian riêng Cung Mặc và tôi.

Nhưng Cung Mặc cõng tôi trên lưng không nói câu nào cả đoạn đường.

Anh là Cung Mặc, cũng là A La.

Cổ thuật kỳ tại, tế tư Miêu Cương, là người đứng đầu Miêu Cương.

Nhìn có vẻ giản dị trung hậu nhưng thực chất là người vừa có tài vừa có ý chí.

Cho dù quên hết tất cả, bắt đầu lại từ đầu, anh ở nước ngoài xa xôi cũng là một người đàn ông ưu tú.

Anh và tôi đều biết có một số việc một khi mở lời thì ngay cả cơn say và sự thờ ơ cũng không thể che giấu nó.

Đêm ấy tôi nằm trên lưng Cung Mặc, ngửi hơi thở có mùi rượu của anh cùng mùi hoa dại ven đường.

Nếu như không có giấc mơ mười năm đó, không có nhận lầm Cố Thành, tôi chỉ là thánh nữ Vân Phàm của kiếp trước thì tốt biết sao.

Nhưng bây giờ tôi lại không thể phân biệt người mình muốn tìm rốt cuộc là A La của kiếp trước, Cung Mặc của kiếp này hay mộng tình cổ có ý thức riêng kia.

Còn có Cố Thành đã ch,ết vì cứu chúng tôi.

Cho dù mộng tình cổ đã về với Cung Mặc, cho dù đã cùng anh hợp thành một thể, thì cái người trong giấc mơ vẫn không phải A La, càng không phải Cung Mặc.

Đêm ấy tôi và Cung Mặc đều không nói gì, cứ im lặng như vậy.

4

Hôm sau quả thật chúng tôi được ăn cháo ếch.

Nhưng người xuống bếp vẫn là Cung Mặc.

Cách làm cũng giống như bà ngoại nhưng khi nấu, dưới đáy nồi được phủ một lớp rơm tươi khiến cho mùi vị càng thêm độc đáo.

Cung Mặc nấu ăn liên tiếp mười ngày.

Có tôm xào, ốc xào củ cải chua ngọt, các loại bánh hoa rừng,...

Tôi không chỉ thấy mình khỏe lại mà còn tăng cân rất nhiều.

Ngay cả Long Thất gia cũng dần trở về trạng thái cũ. Thời gian đầu khi nếm được các món đặc sản của "A La", ông đều vỗ chân la hét nhưng đến giờ, mỗi khi ăn xong, ông đều dùng ánh mắt sáng rực nhìn tôi, nhưng đến khi quay sang nhìn Cung Mặc thì lại cúi đầu thở dài.

Long Thất gia không còn gọi anh là "A La" nữa, nhưng lại không cam tâm gọi là "Cung Mặc", vì thế mỗi lần chào hỏi đều kêu "Nè".

Ngay cả Long Thất gia cũng biết một khi phân biệt rõ ai là ai, việc này sẽ trở nên rắc rối.

Vì vậy ngó lơ, không để ý nó nữa lại là cách tốt.

Chính Cung Mặc cũng biết, hơn nữa còn hiểu rất rõ.

Từ cổ nhai về, mười ngày nay tôi không còn nằm mơ nữa.

Trong mơ không có mộng tình cổ, không có Cố Thành, Cung Mặc hay A La, chứng tỏ Cung Mặc thật sự đã khống chế được mộng tình cổ.

Tiếc là thời gian vui vẻ không kéo dài lâu, nửa tháng sau, bố mẹ tôi và bố mẹ Cung Mặc đều đến.

Bố mẹ của Cung Mặc do Cung Đại cẩn thận lựa chọn, dù là vẻ ngoài hay khí chất đều khiến người ta phải tin rằng họ thật sự là một gia đình.

Cũng không biết Cung Đại đã dùng cách gì mà khiến cả gia đình tin rằng mình có một đứa con gái lớn như Cung Đại.

Hơn nữa sau khi Cung Đại ch,ết, họ vẫn khăng khăng bà ta là con gái của họ.

Cung Mặc về nước tham gia hôn lễ đột nhiên m,ất tí,ch.

Bọn họ không thể liên lạc được với Cung Đại nên mới gọi cho nhà họ Cố thì được biết cả nhà họ cũng biến mất.

Đôi vợ chồng già này lập tức về nước, tình cờ gặp bố mẹ tôi cũng đang lo lắng cho tôi nên cùng đến Miêu trại.

Việc gia đình ba người của Cung Đại bí mật đến Miêu trại không ai biết.

Thế nên tôi và Cung Mặc cũng giả ngốc, chỉ nói tôi muốn dưỡng thai.

Cung Mặc lấy cớ chỗ Long Thất gia có thuốc quý nên mới tới đây.

Nhưng để có quản lý một công ty lớn như vậy ở nước ngoài, vợ chồng già nhà họ Cung đương nhiên đều là người có mặt.

Họ nhìn Cung Mặc, lại nhìn tôi, mặc dù không nói gì cả nhưng ánh mắt cho thấy bọn họ đã biết mọi việc.

Đêm đó, họ không cho Cung Mặc ở lại nhà sàn mà quyết liệt kéo anh đến khách sạn trên thị trấn.

Bố mẹ tôi trước giờ luôn bao dung cho tôi, chưa từng khắt khe, lúc này đang nói chuyện với bà ngoại.

"Cô xem hai người đi, sớm nghĩ thông suốt có phải tốt rồi không. Bây giờ bố mẹ người ta tới tìm, bố mẹ cậu ta tốt với cậu ta như vậy, cậu ta lại là người sống tình cảm, chắc chắn phải tôn trọng ý kiến của người lớn. Nhưng mà ai lại đồng ý nhận vợ của cháu trai làm con dâu mình đây!" Long Thất gia buồn thay tôi, "Ai bảo hai người cứ cố rạch ròi như thế! Cung Mặc, A La và cái người trong mộng tình cổ bây giờ đều không phải cậu ta sao? Cô ngủ với ai thì không phải đều là một người à? Cần gì phải tự làm khó bản thân thế chứ!"

Long Thất gia hút miếng thuốc, "Ngủ rồi thì không còn tự nhiên như trước à? Tôi theo đuổi Thải Chi bảy mươi năm còn chưa lên giường được, sao hai người không biết trân trọng thế? Cho dù có thằng nhóc Cố Thành kia xen vào thì có sao? Cậu ta chỉ là cổ nhân cũng thật đáng thương, nhưng bây giờ cậu ta đi rồi, hai người có thể cùng nuôi đứa bé, bắt đầu lại từ đầu mà!"

Long Thất gia càng nói càng kích động, còn muốn đẩy tôi: "Nhân lúc cậu ấy chưa đi cô mau đuổi theo, nói chuyện rõ ràng với cậu ấy đi."

"Long Thất!" Bà ngoại đột nhiên đi xuống gọi ông ta.

Long Thất gia thở dài, giận giữ liếc nhìn tôi, sau đó vung tẩu thuốc bỏ đi, phớt lờ cả bà ngoại.

Bố mẹ tôi cũng xuống nhà, lo lắng nhìn tôi.

"Phàm Phàm, đừng suy nghĩ nhiều, con cứ sống theo mong muốn của mình, đừng quan tâm đi người khác, chỉ cần bản thân vui là được." Mẹ ôm chầm lấy tôi, an ủi.

Đêm đó Cung Mặc không về.

Nhưng tôi lại gặp anh trong mơ.

Chỉ vừa nhìn thoáng qua, tôi gần như có phân biệt được anh với Cố Thành.

Tôi biết anh và mộng tình cổ thật sự đã hòa làm một.

Anh là Cung Mặc, là A La, là chủ nhân của mộng tình cổ.

Chẳng qua lần này không phải hoan hảo.

Anh ngồi bên giường cúi đầu nhìn tôi: "Vân Phàm, đều là anh, em đừng để tâm lời Cung Đại nói."

Tôi lắc đầu: "Không phải do Cung Đại, là vì bản thân tôi không phân biệt được."

Tôi không biết người mình yêu là mộng tình cổ trong giấc mơ mười năm, Cung Mặc hay A La của kiếp trước.

Tôi càng không thể buông bỏ ánh mắt không cam lòng của Cố Thành khi cứu tôi ở khoảnh khắc cuối cùng.

"Vân Phàm, quên đi để bắt đầu lại, đừng tự làm khó bản thân, hãy cho em thời gian, cũng như cho anh chút thời gian." Cung Mặc đưa tay che hai mắt tôi lại, thấp giọng hát.

Nằm mơ bao nhiêu năm, đây là lần duy nhất trong mơ không có hoan hảo.

Cũng là giấc mơ giúp tôi bình tâm trở lại.

5

Khi tỉnh dậy, Cung Mặc đã về.

Anh đứng dưới nhà sàn ngẩng đầu nhìn tôi: "Đứa bé trong bụng em là cổ thai, không thể bỏ, nhưng có thể dẫn ra ngoài rồi nuôi."

Bởi vì sinh mệnh quá mạnh mẽ nên cổ thai không thể bỏ.

Suy cho cùng nó vẫn là cổ.

Cách của Cung Mặc là lấy máu của bố mẹ, dùng cổ thuật dẫn thai nhi vào cổ đàn, bên trong có sẵn vu dược, khiến thai nhi tưởng rằng nó vẫn còn trong bụng mẹ.

Nó sẽ tự dùng cách của nó lớn lên, không hề đau đớn, cũng sẽ không trở về cơ thể của người mẹ.

Tôi xoa bụng, biết nó thật sự là con của Cung Mặc nhưng đây không phải thời điểm thích hợp!

Buổi chiều hôm đó, Long thất gia giận dữ ngồi trên thềm đá bên dưới nhà sàn hút điếu thuốc, sau đó rầu rĩ bỏ đi.

Bà ngoại không khuyên chúng tôi nữa mà giúp chuẩn bị cổ đàn và nguyên vật liệu.

Tôi và Cung Mặc lấy tóc, móng tay, máu ở đầu mười ngón tay, quần áo hai chúng tôi mặc.

Chúng tôi cùng luộc chín hai quả trứng, gi,ết một con gà và lấy mề tươi ra, sau đó đến chỗ cây hòe đã từng mọc lấy một nắm đất.

Bước cuối cùng là dùng chum đất đi lấy nước suối ở sau Miêu trại về.

Cung Mặc đã có trí nhớ của A La nên có thể tự đưa cổ thai ra ngoài.

Đến đêm, khi trăng lên cao, tự tay anh trộn các nguyên liệu.

Anh nhìn tôi: "Đứa bé đang ở trong bụng em nên tự em phải làm. Em bỏ tay vào lọ, nghĩ về nó, từ từ em sẽ có cảm giác, đến khi thời cơ đến em hãy rút tay ra, che miệng bình lại, nó sẽ ở yên bên trong. Cứ yên tâm, nó tưởng mình còn ở trong cơ thể em, sẽ tiếp tục lớn lên trong cổ đàn này."

Dù không nỡ nhưng Cung Mặc vẫn an ủi tôi, "Nó sẽ không có đau đớn gì đâu."

Trên cổ đàn có khắc hình cây phong lan, dưới ngọn cỏ là hai ếch ngồi chồm hổm.

Đây là cái bình bà ngoại đã lựa chọn cẩn thận.

Tôi từ từ đưa tay vào miệng bình.

"Phàm Phàm!" Bà ngoại đứng trên nhà sàn không nhịn được mà gọi tôi.

Tôi biết bà không muốn tôi bỏ đứa bé này.

Kiếp trước vì giữ tấm thân xử nữ, Vân Phàm mới nhận nuôi bà ngoại.

Không biết vì lý do gì bà ngoại cũng không thành đôi với Long Thất gia mà nhận nuôi mẹ tôi.

Ngay cả Cung Đại, bà ta cũng muốn có một đứa con của riêng mình.

Trong mắt họ, tình yêu có thể buông bỏ, nhưng con thì không được.

Chỉ là đứa bé này đã dính líu tới quá nhiều chuyện, tôi sợ một khi sinh ra bản thân sẽ nhớ đến những chuyện không nên nhớ.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Cung Mặc.

Ánh mắt anh trĩu nặng nhưng vẫn mỉm cười, tự tay cầm cổ đàn đưa đến trước mặt tôi: "Bắt đầu đi."

Anh không nỡ, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng tôi.

Tôi cho tay vào cái bình, cảm nhận những thứ mình tự tay bỏ vào.

Cứ tưởng sẽ rất lạnh, ai ngờ bên trong ấm nóng như cơ thể người, mịn màng như nha đam, cũng khá giống sữa gạo nóng.

Tôi tò mò đưa tay đùa nghịch, không hề có tạp chất như thể nó chỉ là một chất lỏng bình thường.

Thấy tôi đã đưa tay vào, Cung Mặc cầm cổ đàn lẩm bẩm niệm thần chú.

Gần đây tôi đã có thể nghe hiểu chút tiếng Miêu nhưng giọng anh lại quá trầm như có gì nghẹn lại ở cổ họng.

Anh vừa niệm chú vừa xoa xoa cổ đàn.

Rõ ràng cổ đàn không nhúc nhích nhưng chất nhầy ấm áp mềm mại bên trong lại như sống dậy quấn lấy tay tôi, mà trong bụng tôi cũng như có một luồng khí bắt đầu chuyển động.

"Nhắm mắt lại, nghĩ về nó. Đừng quan tâm cảm giác ở tây. Nó sẽ bị thu hút mà vào trong cổ đàn. Dù em nhìn thấy cái gì, cảm nhận được gì cũng không được buông tay. Đến lúc thành công, anh sẽ kéo tay em ra." Cung Mặc ngừng niệm chú, nhẹ nhàng dặn dò tôi.

Tôi vừa nhắm mắt, thứ trong bình chuyển động càng dữ dội.

Tiếng hát của Cung Mặc ngày một cao.

Thứ trong cổ đàn càng ngày càng nóng, càng ngày càng chuyển động mãnh liệt, mà thai nhi trong bụng hình như cũng di chuyển rất nhanh.

Trong mơ màng, tôi nhìn thấy một bào thai nhỏ đang lao ra khỏi bụng mình, ngay sau đó, bàn tay đặt trong đàn cổ của tôi như bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy.

Trái tim bỗng thắt chặt.

Gần như không cần suy nghĩ, tôi lập tức rút tay ra.

"Vân Phàm!" Cung Mặc kinh ngạc kêu lên.

Cổ đàn vốn xào xạc nhanh chóng yên ắng trở lại.

Tôi ôm lấy bụng mình, nhìn Cung Mặc: "Cho tôi thêm thời gian suy nghĩ đã."

Vừa nói hết câu, tôi lập tức chạy lên nhà sàn.

6

Đêm đó, Cung Mặc ngồi dưới nhà sàn thổi sáo hồ lô cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, anh đi cùng hai ông bà họ Cung.

Suy cho cùng việc gia đình ba người Cung Đại m,ất t,ích phải được giải quyết.

Việc kinh doanh ở nước ngoài của nhà họ Cung và việc riêng của Cung Mặc cũng cần được xử lý.

Tôi ở lại Miêu trại, bắt đầu tìm hiểu về cổ thuật, học dùng cách kim tằm cổ để giúp mọi người chữa những bệnh nhẹ.

Thỉnh thoảng tôi sẽ lên núi hái thuốc, khi rảnh rỗi thì ngồi ngoài nhà sàn ngắm ruộng đồng.

Hàng tháng tôi đều đến bệnh viện ở thị trấn khám thai.

Tuy là cổ thai, tôi cũng từng bỏ nó một lần nhưng sức sống của nó rất mãnh liệt, cũng rất khỏe mạnh, không có gì khác thường.

Bụng càng ngày càng to, nội tâm tôi cũng càng ngày càng yên bình.

Những việc tưởng chừng không thể buông bỏ cũng từ từ buông xuống được.

Qua mấy tháng quan sát, bên phía cổ nhai không có bất kỳ động tĩnh gì.

Trong thời gian đó, tôi, bà ngoại và Long Thất gia từng tới để đó cúng bái Cố Thành, cũng như cúng bái Cung Đại.

Mãi đến ngày 3 tháng 3, các trại người Miêu tổ chức cuộc thi hát tình ca, nghe đâu đây là truyền thống.

Cuộc sống của tôi hiện giờ đã rất thoải mái rồi nhưng Long Thất gia sôi nổi, nghĩ tôi không nên mãi buồn chán ở trong trại, muốn cho tôi xem phong thái trẻ trung của ông ấy, còn kể năm xưa mình hát tình ca đã quyến rũ bao nhiêu cô gái, tiếc là mấy chục năm qua phải lo việc bếp núc ở nhà sàn cho bà ngoại, không thể đi đâu.

Ngày 3 tháng 3, bà ngoại sợ mọi người đυ.ng vào tôi nên cẩn thận che chở tôi ngồi trên tầng cao nhất để xem.

Ngày xưa tiếng hát của người Miêu vang vọng núi rừng, còn bây giờ thanh niên tham gia hát tình ca đã ít, kỹ thuật hát cũng không bằng ngày trước.

Nghe bà ngoại kể, tôi chỉ cười gật đầu.

Đây là sự kiện thường niên, đấu trường nhộn nhịp, dù người trẻ của Miêu trại đã quên chuyện cổ nhai, quên đi thánh nữ tế tư nhưng địa vị của bà ngoại ở Miêu trại vẫn còn đó.

Tất cả trại chủ đều đích thân đến chào hỏi.

Tôi đang ngồi bên cửa sổ nhìn đám thanh niên cởi trần nhảy xuống nước bắt vịt, còn các cô gái thì cười đùa ném đồ xuống để đuổi đàn vịt đi, gây thêm khó khăn thì bà nội đỡ một ông cụ khoảng trăm tuổi lên nhà.

Ông ấy choàng khăn của người Miêu, râu tóc đều bạc trắng, dáng người không hề gầy gò, bên hông còn đeo một thanh đao hình đầu hổ.

Tôi lịch sự gật đầu chào hỏi.

Mí mắt ông cụ giật giật, đôi môi run rẩy kích động nói gì đó bằng tiếng Miêu nhưng vì xung quanh đông người nên không nghe rõ.

Ngay sau đó tay phải ông ấy đập mạnh vào vai trái, gập người chào.

Tôi theo bản năng muốn đứng dậy nhưng bà ngoại lắc đầu ra hiệu bảo tôi đừng làm gì cả, sau đó đỡ ông cụ lui vào đám đông.

Hầu hết mọi người đã quên.

Nhưng vẫn có người nhớ.

Trong tiếng la hét phấn khích, hết con vịt này đến con vịt khác đều bị bắt.

Tiếng cồng chiêng vang lên, mọi người bắt đầu nhiệt tình ca hát.

Ngay khi bài ca đồng thanh vừa kết thúc thì có một giọng hát lớn đột nhiên cất lên từ nơi xa.

Âm bắt đầu đã cao và mạnh mẽ khiến mọi người đều phải ngước nhìn.

Tôi giật mình, ngay cả đứa bé trong bụng tôi cũng đạp.

Kim tằm cổ lại nghịch ngợm chui ra.

Một chiếc bè tre đang xuôi theo dòng nước đi tới, Cung Mặc mặc áo khoác ngắn của người Miêu, tay cầm một cây sào, ngẩng đầu nhìn tôi, hát lớn bài ca chưa từng được hát vang dưới nhà sàn năm xưa.