Chương 11: Phiên ngoại (Cung Mặc)

Thời điểm nghe nói Thành Thành sắp kết hôn, tôi vô cùng kinh ngạc.

Tuổi tác của chúng tôi tương đương nhau, trên danh nghĩa tôi là cậu, nhưng thật ra lại giống anh trai hơn.

Mới nửa năm trước đến thăm ông bà, khi bị giục kết hôn, cậu ta lén nói chuyện với tôi.

Cậu ta có bệnh tim, không muốn ảnh hưởng đến con gái nhà người ta.

Quan trọng hơn là cậu ta nói mình cứ có cảm giác thiếu vắng gì đó.

1

Bố mẹ và chị gái nói lúc trẻ tôi gặp tai nạn, mất trí nhớ, bảo tôi đừng cố gắng nhớ lại nữa.

Nhưng tôi cứ có cảm giác mình đã quên đi một người vô cùng quan trọng.

Gia đình tôi như bị nguyền rủa vậy, Cố Thành bị bệnh tim, còn tôi...

Sức khỏe thân thế và tâm thần đều khỏe mạnh nhưng lại không thể làm việc ấy.

Gặp vô số bác sĩ, ai cũng nói có thể liên quan đến đoạn ký ức mà tôi mất.

Nhưng khi tôi hỏi bố mẹ và chị gái mình sao lại mất trí nhớ, mất trí nhớ ở đâu, bọn họ đều lắc đầu.

Vậy nên khi nghe nói Cố Thành sắp kết hôn, cảm xúc đầu tiên của tôi là kinh ngạc, sau đó là vui thay cậu ta, nhưng nhiều hơn là lo lắng, sợ cậu ta bị gia đình ép buộc nên phải kết hôn.

Ai ngờ Cố Thành lại hào hứng nói cho tôi biết: "Cậu, con đã tìm được người mình muốn tìm rồi."

Cậu ta còn gửi hình cho tôi xem.

Khoảnh khắc tôi xem ảnh, dường như tất cả thăng trầm và vô vàn cảm xúc đều ngập tràn trái tim tôi, thậm chí tôi còn có cảm đã trôi qua mấy đời.

Đây hình như cũng là người tôi muốn tìm kiếm.

Thành Thành còn ở đầu bên kia điện thoại lải nhải, tươi cười kể trong vô vàn ảnh chụp xem mắt cậu ta vừa nhìn đã chọn trúng cô ấy, rồi nhất kiến chung tình thế nào, tôi nghe mà trái tim như muốn kêu gào.

L*иg ngực bị chèn ép không thể thở nổi, trái tim vốn trống rỗng lập tức bị lấp đầy.

Tôi không nỡ làm Cố Thành buồn, nhưng trong lòng lại như có gì đó đang kêu gào khiến tôi không thể kiềm nén được, chỉ khàn giọng hỏi: "Thế cô ấy có biết bệnh tình của cháu không?"

Cố Thành im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Cháu không dám. Cậu, cháu thật sự sợ mất đi cô ấy. Cậu không biết chỉ nghĩ đến việc có thể lấy được cô ấy cháu vui thế nào đâu. Cháu biết mình đê tiện, nhưng cháu sợ một khi nói với cô ấy, cháu và cô ấy sẽ..."

Nửa câu sau, Cố Thành không nói được, cuối cùng chỉ bối rối hỏi: "Cậu có về tham gia hôn lễ của bọn cháu không?"

Tôi đã quên câu trả lời khi đó của mình là gì, nhưng nhìn nụ cười của cô gái trong ảnh, trái tim tôi lại quặn đau.

Gương mặt này lại mỉm cười với người khác.

Thời gian đó chỉ cần tôi nhắm mắt lại, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của cô gái ấy.

Rõ ràng chỉ là một tấm ảnh nhưng trong đầu tôi luôn hình dung ra những biểu cẩm của cô ấy khi vui mừng, sợ hãi, tức giận, lo lắng.

Ngay trước hôn lễ của Cố Thành, tôi thật sự không nhịn được nữa, gấp gáp mua vé máy bay cuối cùng rồi vội vã trở về.

Tôi chỉ muốn xem người trong ảnh có giống như người được phác trong tưởng tượng của tôi hay không thôi.

Khi mở cửa phòng thay đồ, tôi vẫn ôm hy vọng, có lẽ góc chụp trong ảnh vừa hay giống với người tôi đã đánh mất trong đoạn ký ức ngắt quãng, cũng có thể do trang điểm hay chỉnh sửa ảnh.

Nhưng khi cửa mở, nhìn người ngồi trước bàn trang điểm, tôi hối hận rồi.

Đáng lẽ không nên quay về.

Lúc cô ấy quay lại nhìn tôi, tôi bỗng xúc động đến mức muốn chạy đến kéo cô ấy đi.

Tôi dùng hết sức tự chủ của mình bẻ gãy tay nắm cửa, nghĩ tới bệnh tim bẩm sinh của Cố Thành, sự phấn khích của cậu ta khi nhắc về cô ấy, nghĩ đến bệnh kín của mình mới dập tắt ý tưởng kia.

Tặng vòng cổ do mẹ chuẩn bị, nhìn những viên kim cương vô hồn trên đó, tôi chỉ muốn tháo nó xuống.

Thứ này tuy đẹp nhưng lại thiếu sức sống không phù hợp với cô ấy.

Cô ấy chắc hợp với thứ hoang dã, sinh khí bừng bừng, nhiệt huyết không có gì ngăn cản thay vì những viên đá lạnh lẽo này.

Chiếc váy cưới đó cũng không hợp với cô ấy!

Tôi không dám nhìn nữa, xoay người muốn rời đi.

Nhưng cô ấy lại hỏi tôi: "Gặp tôi, anh có cảm giác thân quen không?"

Lúc ấy đầu tôi như muốn nổ tung, tôi nắm chặt tay đút trong túi quần, muốn tạo thành một cái lỗ rồi giấu cô ấy vào, kéo cô ấy đi, hoặc là xé chiếc váy cưới màu trắng bắt mắt kia, ấn cô ấy lên bàn trang điểm, nhìn cô ấy khóc lóc cầu xin.

Những ý nghĩ xấu xa kia như bụi bay trong không trung, vô hình không thể kiểm soát nhưng lại khiến l*иg ngực đau nhói.

Nhưng Cố Thành đã chắn giữa tôi và cô ấy, trìu mến gọi cô ấy là "Phàm Phàm".

Tôi thậm chí không dám nhìn thêm nữa, bỏ đi như thể chạy trốn.

Trong hôn lễ, chị gái cứ nói gì đó với tôi nhưng tôi chẳng nghe lọt tai, mắt cứ vô tình hướng về phía cô ấy.

Có lẽ hôn lễ quá nặng nề, trong cô ấy không được vui.

Đến lúc hôn...

Hai tay tôi đổ đầy mồ hôi, tôi vô cớ thấy hoảng sợ.

Tôi hỏi chị gái: "Trong nước bây giờ cũng có trò này sao? Không phải dân chúng ta khá dè dặt hả? Sao lại hôn nhau ở nơi đông người chứ?"

Thái độ chị gái nhìn tôi lúc đó kỳ lạ khó nói nên lời.

May mà cô ấy và Thành thành đều là người hướng nội, chỉ hôn má.

Nhưng trong lòng tôi vẫn cứ rầu rĩ không vui.

Cảm xúc ấy tôi không biết phải diễn tả thế nào, tóm lại là vô cùng khó chịu.

Có lẽ tôi nên hỏi cô ấy tại sao cô ấy lại cho rằng tôi nên biết cô ấy.

Nhưng hôn lễ vừa kết thúc, Thành Thành liền lấy cớ cô ấy mệt, bảo cô ấy về phòng tân hôn.

Phòng tân hôn...

Tôi thậm chí không thể ở lại sảnh tiệc nữa, thật sự hối hận vì quyết định về nước của mình.

Vốn dĩ muốn bản thân hết hi vọng, không ngờ trong tim lại có thứ gì đó đang điên cuồng sinh trưởng.

2

Có thể thấy kết hôn Thành Thành rất vui.

Cậu ta cứ uống hết ly này đến ly khác, dù anh rể cứ khuyên mãi cũng không khuyên được, chỉ đành kéo tôi, nhờ tôi khuyên giúp.

Uống nhiều không tốt cho sức khỏe.

Nhưng nghĩ đến việc tiệc cưới kết thúc, cậu ta sẽ về phòng tân hôn, sẽ...

Tôi chỉ ước mình có thể chuốc say cậu ta.

Thật kỳ lạ, không ngờ tôi vẫn còn tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy.

Đột nhiên có vài thành viên nhà họ Cố bắt đầu khuyên tôi mau kết hôn, còn cho tôi xem ảnh cưới của Cố Thành.

Chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra người mặc đồ Miêu chính là Vân Phàm.

Tôi cuốn nhẹ đầu lưỡi, cố trả lời bằng tiếng Trung, nhưng không biết tại sao khoảnh khắc ấy trong đầu tôi hình như có một cách phát âm khác.

Có lẽ đây là sợi dây liên hệ duy nhất của tôi và Vân Phàm.

Thành Thành vẫn đang vui vẻ uống rượu, tôi lặng lẽ nhìn cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh đều nói chúng tôi giống nhau như song sinh, không thể phân biệt.

Trước đây tôi không quan tâm, thậm chí còn thấy hạnh phúc.

Nhưng hiện tại tôi lại thấy khó chịu.

Chúng tôi giống hệt nhau, nếu tôi là Thành Thành, tôi đã gặp cô ấy trước.

Thế người cô ấy yêu từ cái nhìn đầu tiên có phải là tôi không?

Nếu tôi vào phòng tân hôn trước và giả làm Thành Thành, liệu cô ấy có nhận ra sự khác biệt không?

Quả nhiên tôi cũng xấu xa như Thành Thành.

Tôi không nhớ bữa tiệc đã kết thúc thế nào, Thành Thành uống rất nhiều, đi không vững nhưng vẫn vui vẻ bước vào thang máy, đến phòng tân hôn.

Phòng tân hôn...

Phòng tân hôn...

3

Tôi trở về căn phòng ở trên tầng cao nhất, nằm trên giường chẳng muốn làm gì, những suy nghĩ t,à á,c cấ,m k,ỵ cứ dần lớn lên trong đầu.

Nếu không quay về thì đã không gặp cô ấy.

Đang suy nghĩ miên man, tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc.

Tôi không nghe rõ cô ấy đang gọi ai, nhưng vừa nghe thấy giọng nói ấy tôi liền biết đó là cô ấy.

Tôi lập tức xuống giường đi mở cửa.

Cô ấy đứng ngoài hành lang với vẻ mặt bối rối, quần áo ướt sũng dán chặt vào người cô ấy.

Phần dưới của tôi bỗng dâng lên một ngọn lửa, nơi mà đi khám vô số bác sĩ vẫn không khả quan nay lại đang rục rịch.

Cô ấy biết rồi sao?

Cô ấy chạy đến đây thế này có ý nghĩa gì?

Cô ấy mặc đồ ngủ xuyên thấu như vậy là để chuẩn bị cho đêm tân hôn với Cố Thành sao?

Nhưng có tiếng động ở phòng bên cạnh, tôi vội cởϊ áσ khoác ném cho cô ấy rồi lao vào phòng tắm kiểm tra.

Thành Thành ch,ết rồi.

Khoảnh khắc tôi thấy mọi việc càng đi càng sai.

Người chị vốn luôn tự cao bắt đầu làm ồn tấn công cô ấy, ngay cả anh rể cũng bị mắng, lỡ miệng nói ra sự thật Thành Thành bị bệnh tim.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, cô ấy khoác áo khoác của tôi, tóc tai ướt sũng nằm co ro trong lòng mẹ cô ấy, bật khóc nức nở.

Tôi thật sự muốn vươn tay ra ôm cô ấy thật chặt.

Nhưng Thành Thành...

Chị tôi không khống chế được cảm xúc, tôi chỉ đành nhờ anh rể lo mọi việc còn lại.

May là hầu hết người trong gia đình đều ở đây, xử lý việc này không có gì khó khăn.

Nhưng chị tôi nhất quyết không tha cho Vân Phàm, cứ nói cô ấy quyến rũ h,ại ch,ết Cố Thành.

Cố Thành bị b,ệnh tim bẩm sinh lại không chịu nói với cô ấy vốn đã là lừa kết hôn, lại còn uống nhiều r,ượu, nhưng chị tôi nhất quyết bắt Vân Phàm túc trực bên linh cữu của Thành Thành, cô ấy cũng đồng ý.

Tôi sợ chị mình nổi điên nên lại nhờ anh rể đưa chị ấy đi, đừng ở linh đường kẻo lại quá buồn, xảy ra xung đột với Vân Phàm lần nữa.

Lo người nhà họ Cung giận chó đánh mèo hoặc là dùng ánh mắt không được bình thường nhìn Vân Phàm, tôi lén ở căn phòng bên cạnh linh đường trông chừng cô ấy.

Lý trí nói rằng bản thân không được xuất hiện trước mặt cô ấy, nếu không mọi việc có thể mất kiểm soát.

Cô ấy quỳ ở đó, trông có vẻ rất hoang mang.

Đêm dài, tôi mơ màng thϊếp đi.

Trong mơ, tôi muốn trút hết sự ghen tị trong lòng.

Tôi ôm eo cô ấy, ép cô ấy vào quan tài, chiếm hữu cô ấy trước mặt Thành Thành như muốn tuyên bố với Thành Thành cô ấy là của tôi.

Của tôi!

Trong mơ, tôi là tôi, nhưng dường như cũng không phải là tôi.

Tôi vậy mà đi làm những điều hèn hạ nhất sâu trong nội tâm muốn làm.

Khi tỉnh lại, tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào suy nghĩ c.ấm k.ỵ và bẩn thỉu đó.

Vì vậy khi chị tôi nặng lời với cô ấy, tôi cung tự thuyết phục bản thân có giấc mơ kỳ lạ kia đều vì bị cô ấy quyến rũ.

Có điều một người với vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp như thế sao lại có thể khiến người ta có suy nghĩ x.ấu x.a chỉ với một ánh mắt thôi chứ?

Nhưng dù chúng tôi không nói gì, ánh mắt cô ấy vẫn lang thang đảo khắp người tôi.

Lúc đứng dậy, cô ấy lảo đảo suýt té ngã, tôi lập tức theo bản năng đỡ lấy cô ấy.

Chị tôi đứng bên cạnh không ngừng nhắc nhở thân phận của tôi và cô ấy.

Tôi biết mình nên buông tay nhưng tay tôi đã mất kiểm soát.

Cuối cùng, cô ấy đã quay đi trước.

Tay tôi thật sự đã mất kiểm soát rồi.

Đó là lần đầu tiên tôi biết cảm giác muốn rút tay về phải huy động tất cả tế bào thần kinh để chỉ huy tay.

"Cô ta đã gả cho Thành Thành, là vợ của Thành Thành." Sau khi rời khỏi đó, chị lại nhắc nhở tôi.

Về phòng của Thành Thành, tôi chỉ mới nhìn lướt qua mấy cái thùng to nhỏ đã phát hiện cái thùng viết chữ "mười năm", nhưng bên trên đã bị dán băng keo, không thể mở.

Tôi ôm cái thùng, sờ soạng một lúc lâu, trái tim như đang cố nói bên trong có thứ rất quan trọng với tôi.

Nhưng tôi sợ nếu mở ra, khi gặp lại cô ấy tôi sẽ lại mất kiểm soát.

Tôi nhờ anh rể gửi lại đồ cho Vân Phàm kẻo chị lại buồn, sau đó chuyển mọi thứ lên xe, thậm chí tôi còn hỏi người nhà họ Cố địa chỉ của cô ấy.

Trên đường, tôi cứ có cảm giác tội lỗi nhưng đồng thời cũng cảm thấy phấn khích khó tả, trong đầu tràn ngập suy nghĩ phải hỏi cô ấy tại sao tôi lại khiến cô ấy thấy quen thuộc.

Nhưng tôi bấm chuông nhiều lần cửa vẫn không mở.

Tôi muốn gọi cho cô ấy nhưng lại không biết số điện thoại.

Tôi không biết mật khẩu cửa nhà cô ấy.

Dù sao tôi cũng không phải Thành Thành.

May mà bảo vệ tuần tra nhận lầm tôi là Thành Thành, vừa chúc tôi tân hôn vui vẻ, vừa tò mò nhìn đống thùng giấy tôi mang đến.

Thấy tôi sốt ruột, bảo vệ giúp tôi mở cửa.

Vừa mở cửa, tôi lập tức nghe thấy tiếng nước ào ào và tiếng hét của cô ấy.

Mặc kệ tất cả, tôi lao tới đâm sầm vào cô ấy.

Cơ thể mềm mại ướt sũng...

Khoảnh khắc cô ấy lao vào lòng tôi, hình như tôi đã biết thứ trống vắng trong tim mình là gì.

Cô ấy sợ sệt run rẩy, tôi ôm chặt cô ấy, hỏi cô ấy bị sao.

Nhưng cô ấy lại đẩy tôi ra.

4

Lý trí mách bảo dù có thất vọng hay bối rối đến đâu thì tôi cũng nên rời xa Vân Phàm càng nhanh càng tốt.

Nhưng khi nghe Vân Phàm nói sẽ mở cái hộp "mười năm" ra cho tôi xem, tôi lại vô cùng hưng phấn.

Đầu óc quay cuồng, tay chân tê rần, tôi thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập thình thịch.

Cái hộp được mở ra, bên trong là một cuốn album gọn gàng.

Những trang giấy đầu đã ngả vàng, đường nét ngây ngô, đến sau càng ngày càng mơ hồ.

Càng xem, tôi càng thấy những bức tranh này sống động như thật, sâu thẳm trong tiềm thức tôi biết người trong tranh chính là tôi.

Khoảnh khắc xem những bức tranh, tôi như được trải nghiệm chúng, nhưng càng xem tôi lại càng phát điên, tôi hận tại sao mình không được tự trải nghiệm mà phải dùng cách như vậy.

Nhất là khi nhìn thấy nốt ruồi ở dưới rốn, tôi không kiềm chế được, đóng sầm cuốn album lại và nói những lời tổn thương.

Cô ấy tỏ ra không cam lòng, điên cuồng và muốn trầm luân, vậy mà cởϊ áσ, dấu vết trên người hoàn toàn trùng khớp với giấc mơ hoàng đường đêm qua.

Trong trạng thái tỉnh táo, chúng nhắc nhở tôi là kẻ xấu xa cỡ nào, đồng thời cũng nhắc nhở tôi tôi không được, không thể mang đến niềm vui đó cho cô ấy.

"Mặc vào đi!" Tôi quay mặt đi, không dám nhìn nữa, chỉ sợ nhìn thêm một giây sẽ xúc động xông lên kiểm tra xem có phải những dấu vết đó do mình để lại hay không.

Cô ấy vẫn chưa từ bỏ hi vọng, bước tới, kiên quyết muốn xem nốt ruồi kia.

Nốt ruồi kia tôi có!

Nhưng khi nam nữ trần trụi đối diện với nhau, tôi không có phản ứng, cô ấy sẽ biết tôi không được.

Tôi cũng không phải người hoan hảo với cô ấy trong mơ mười năm.

Tôi...

Chạy trốn!

5

Xuống dưới nhà, tôi h,út liên tục mấy điếu th,uốc mới kiềm nén được cảm giác ghen tị và đ,iên c,uồng muốn gi,ết ai đó.

Rõ ràng giấc mơ kia quá kỳ lạ.

Cô ấy và tôi cùng mơ thấy, hơn nữa trên người cô ấy còn dấu vết để lại, nhưng tôi thì không.

Hay là nói rõ với cô ấy để tránh gây phiền phức, bản thân cũng hết hi vọng thôi?

Cho dù Thành Thành đã ch,ết, cô ấy cũng là vợ của Thành Thành, tôi và cô ấy không thể đến bên nhau.

Nhưng khi quay về, tôi lại thấy cô ấy mặc váy ngủ co ro ngồi trên sô pha.

Tôi rất muốn ôm cô ấy vào lòng, an ủi cô ấy, nhưng cô ấy như vậy, tôi sợ dù mình không được cũng sẽ không nhịn được mà làm gì đó.

Vết cắn, vết cào cấu e rằng sẽ còn sâu hơn.

Không ngờ cô ấy lại nói với tôi hồn ma của Thành Thành tới muốn dẫn cô ấy đi, muốn quan hệ với cô ấy.

Thật sự có ma?

Thế Thành Thành có biết suy nghĩ t,à á,c trong lòng tôi không?

Tôi không nhịn được mà hỏi: "Em nói sau khi Thành Thành biến thành ma muốn c,ưỡng h,iếp em?"

Nếu thật sự có ma thì chắc Thành Thành cũng muốn gi,ết tôi mới đúng?

Tôi vừa hỏi hết câu, sắc mặt cô ấy trông càng tệ, nhưng ngay giây sau cô ấy kiên định nói: "Bảo chị anh tìm một đại sư siêu độ cho anh ấy đi."

Sau đó cô ấy vào phòng, không hề lưu luyến.

Tôi muốn đuổi theo hỏi rõ vấn đề kia, nhưng sau cánh cửa lại vọng ra tiếng khóc của cô ấy.

Mười năm...

Chẳng qua chỉ là một giấc mơ!

Tôi đứng ngoài cửa một lúc rồi quay về phòng khách, ngắm nhìn những bức tranh kia.

Từ ngòi bút có thể thấy được tình yêu sâu sắc cùng sự hoang mang thế nào.

Tôi lấy di động ra chụp lại từng bức tranh, sau đó lặng lẽ rời đi.

6

Tôi xem những bức tranh ấy cả đêm.

Nhìn vào thì có vẻ người đó đều là tôi.

Tất cả cử chỉ và biểu cảm đều rất quen thuộc.

Nó cứ như một phần ký ức đã bị mất.

Nhưng lý trí lại nói rằng đó không phải tôi.

Chị gái nhờ tôi chở mình đến chỗ vân Phàm.

Biết không nên đi, nhưng tôi vẫn không nhịn được, rất muốn gặp cô ấy.

Không ngờ khi đến, cô ấy đang đốt đống tranh.

Ngọn lửa thiêu rụi khuôn mặt trong bức chân dung như thể nó đang cháy khắp người tôi.

Tôi muốn lao ra ngoài để dừng việc này lại, nhưng khi tay chạm vào tay nắm cửa, cảm giác lạnh buốt khiến tôi sực tỉnh.

Cho đến khi chị gái ném tất cả tranh vào đống lửa, tôi thật sự không thể kiềm chế được.

Chỉ là đối diện với ánh mắt lạnh như băng của chị, đầu tôi lại bắt đầu đâu.

Cái chứng mất trí nhớ ch,ết tiệt này chỉ cần xúc động là đầu sẽ đau như búa bổ.

Chị vội đẩy tôi lên xe, cho tôi uống th,uốc giảm đau.

Khi cơn đau dịu xuống, tôi quay lại, cô ấy còn gắp than đốt tranh cháy đến mức chỉ còn tro tàn.

Quyết liệt đến thế ư?

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy có gì đó trong người mình dường như cũng cháy theo.

Trên đường lái xe về, tôi chẳng nghe được gì chị gái nói cả.

Mãi đến khi cô ấy đến tham dự tang lễ của Thành Thành, tôi vẫn không dám xuất hiện, cố gắng không nghĩ đến những điều bẩn thỉu ấy.

Không ngờ, tôi bỗng nghe tin cô ấy và chị tôi cùng biến mất.

7

Nhà họ Cố và bố mẹ của Vân Phàm đều phát điên lên vì lo lắng, mọi người tìm kiếm cả một ngày nhưng vẫn không có manh mối.

Tôi ở lại đồn cảnh sát đến đêm mới về, họ an ủi tôi, nói rằng vì không có dấu hiệu bị bắt cóc cũng như không có cuộc gọi tóc tiền, vì thế có lẽ họ đã đi đâu đó cho khuây khỏa sau khi mất đi người mình thương yêu.

Nhưng tôi lại vô cùng bất an, chị tôi hình như đã mất kiểm soát, một khi chị ấy làm ra chuyện gì...

Người mình thường yêu sao?

Người Vân Phàm yêu chắc chắn không phải Cố Thành.

Tôi nằm trên giường xem từng bức tranh.

Những cảnh tượng như trong mơ đó lần lượt lướt qua tâm trí như thể tôi thực sự trở thành người trong giấc mơ của Vân Phàm.

Ngay khi tưởng đó là một giấc mơ, tôi bỗng dưng đến một nơi xa lạ.

Vân Phàm đang khỏa thân nằm trên một chiếc hộp lớn, dưới tấm lưng trắng như tuyết có sơn màu đỏ chói, tay chân thì bị trói bằng dây đỏ, xung quanh có tiếng chuông kêu leng keng.

Hình như cô ấy muốn nói gì đó, tôi cũng vội đáp lại, nhưng tôi không nghe rõ, cũng không nhớ được, trong mắt chỉ có thân hình mảnh mai kia cùng tiếng chuông trong đầu.

Tôi không biết mình đã đến bế cô ấy như thế nào, tôi chỉ nhớ trái tim mình lúc ấy như được sống dậy.

Nằm trên người cô ấy, nghe cô ấy rêи ɾỉ, nhìn những dấu đỏ trên làn da trắng ngần của cô ấy, những suy nghĩ tồi tệ kia lại xuất hiện khiến tôi muốn cô ấy càng đỏ mặt, càng khóc nhiều hơn.

Nhưng trái tim tôi lại đau âm ỉ, cuối cùng thì ôm cô ấy vào lòng.

Giấc mơ vô cùng chân thật, thậm chí là không hề biết mệt.

Cô ấy ôm tôi, tiếng khóc mỗi lúc một nhỏ dần.

Tôi ôm cô ấy, muốn đưa cô ấy đi nhưng bỗng dưng tôi lại thấy chóng mặt.

Tôi nhìn những sợi dây đỏ, dường như có ai đó đang mách bảo tôi phải cứu cô ấy.

Nhưng cơ thể lại mất kiểm soát, những cơn đau dự dỗi bất chợp ập tới.

Cuối cùng, tôi chỉ kịp nhặt một mảnh chuông đồng để gần tay cô ấy.

Lần nữa tỉnh dậy, tôi vẫn còn nằm trên giường.

Nhưng nhờ giấc mơ đó mà cơ thể tôi sảng khoái đến mức không có cách nào diễn tả được.

Đầu vẫn đau nhức nhưng tôi không hề muốn ngồi dậy tìm th,uốc uống, cứ nằm trên giường hồi tưởng lại giấc mơ ấy.

Ngay khi nhớ đến, tôi chợt nhận ra rằng nơi Vân Phàm bị bắt cóc trong mơ là nhà tổ của nhà họ Cung.

Nơi đó tôi từng đến hai lần, ấn tượng không quá sâu, nhưng tôi nhớ mang máng xà nhà được điêu khắc hình những con thú kỳ lạ.

Giấc mơ có thể chân thật đến như vậy?

Tôi cầm di động xem lại những bức tranh của Vân Phàm.

Chi tiết chân thật nhất về tôi chính là nốt ruồi.

Nhớ lại giấc mơ cô ấy khóc lóc cầu xin, tôi cảm thấy mình có thể lên được.

Tôi vội vào phòng tắm để thử...

Giấc mơ vẫn là giấc mơ.

Nhưng tôi cứ thấy bất an nên quyết định về nhà tổ.

Lỡ giấc mơ không chỉ là giấc mơ thì sao?

Nhà tổ đã nhiều năm không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, cửa khóa từ bên ngoài, hình như không có người vào.

Trong trong đầu lại có một âm thanh đang nói với tôi Vân Phàm đang ở trong.

Tôi cố kéo cửa thì có tiếng dây xích và chuông kêu leng keng.

Tiếng chuông này rất giống với tiếng chuông trong giấc mơ đêm qua.

Chìa khóa có lẽ đang nằm trong tay chị, tôi cố kéo cái nắm đ,ấm cửa đã rỉ sét nhưng nó vẫn không nhúc nhích, vì vậy thử chuyển sang nhìn qua khe hở rồi gọi người tới mở.

Ngay lúc định xoay người đi gọi điện thoại, tôi nghe thấy tiếng của Vân Phàm: "Cung Mặc, cứu tôi!"

Giọng nói ấy như đánh sâu vào tâm trí.

Tôi không biết mình lấy sức mạnh đâu ra, thế mà đá tung cánh cửa.

Ngay trước mặt tôi là Vân Phàm người đầy thương tích, những vết thương trên người cô ấy y hệt trong mơ.

Tôi không nỡ nhìn kỹ nên vội cởϊ áσ khoác che cho cô ấy rồi bế cô ấy lên.

Chị tôi ở phía bên kia như mất trí nhớ.

Bây giờ không có gì quan trọng cả, phải đưa Vân Phàm đến b,ệnh viện trước.

Nhưng cô ấy khăng khăng thi thể của Cố Thành đang ở bên trong, hơn nữa còn rất quan trọng.

Nhìn chị gái đau đớn, không biết vì sao tôi lại lựa chọn tin Vân Phàm.

Thời điểm thấy cái hộp gỗ kia, tôi chỉ có cảm giác mọi việc thật hoang đường.

Giấc mơ thế mà lại có thật!

Có điều là thật cũng tốt.

Cố Thành ch,ết rồi.

Dù có cấm kỵ tôi cũng phải có được Vân Phàm.

Nhưng ai ngờ vừa mở cái hộp ra, Cố Thành sống dậy.

8

Tôi không biết miêu tả tâm trạng của mình lúc đó thế nào.

Bàng hoàng, vui, kích động, sợ hãi...

Còn có mất mát.

Nhưng khi thấy khuôn mặt giống mình của Cố Thành vui vẻ đến vậy, tôi cố đè nén tất cả cảm xúc.

Những gì xảy ra sau đó như một mớ hỗn độn.

Tôi sợ Vân Phàm kể lại giấc mơ hoang đường kia, cô ấy sẽ gặp rắc rối, đồng thời cũng sợ cô ấy chịu k,ích th,ích.

Sau khi đưa chị gái và Cố Thành đến b,ệnh viện, anh rể cũng tới, tôi quyết định quay lại nhà tổ.

Dây đỏ và chuông đồng quấn quanh hộp gỗ, bên trong đầy thảo dược, dưới bếp thì có mèo ch,ết và sâu bướm.

Tất cả cho thấy nơi này vừa xảy ra điều thần bí gì đó.

Lời Vân Phàm nói có lẽ là thật.

Thật sự có ma quỷ!

Tôi chụp ảnh lại gửi cho người bạn ở trong nước nghiên cứu văn hóa dân gian, nhờ họ kiểm tra giúp mình.

Quay lại b,ệnh viện, tôi muốn gặp Vân Phàm nhưng bố mẹ cô ấy đang giận nhà họ Cung, gặp tôi cũng tức giận.

Thế cũng tốt, tôi có thêm thời gian bình tĩnh, cô ấy cũng bớt kích động.

Người bạn mà tôi nhờ tìm hiểu nói rằng những món đồ đó là của Miêu tộc, người trả lời câu hỏi của tôi là một miêu y tên Long Thất.

Có điều ông ấy có vẻ hơi khó tính, tôi chỉ có thể mang đồ đến tận nhà tìm.

Nếu giấc mơ ấy là thật, thế thì có nghĩa Vân Phàm đã gặp vu cổ thuật rồi kéo tôi và mơ.

Vậy nên mối liên hệ không thể giải thích được giữa tôi và cô ấy cũng có thể là một loại vu cổ thuật.

Nhưng khi theo người bạn đến tìm Long thất gia và thánh nữ Miêu trại đương nhiệm, vừa thấy tôi, bà ấy hào hứng hỏi: "Cậu là Cố Thành đúng không?"

Lúc đó toàn thân tôi tê dại.

Long Thất gia ở bên còn nhiệt tình rót trà cho tôi, nói hôn nhân của tôi và Vân phàm là tiếp nối tiền duyên, ông trời tái hợp.

Ngay cả thánh nữ Vân Thải Chi khi nhìn tôi cũng tỏ ra hài lòng vui mừng.

Mãi cho đến khi bạn tôi giới thiệu thân phận của tôi và trình bày mục đích mình đến, Vân Thải Chi mới trở nên nghiêm túc, đuổi bạn tôi đi rồi kể tôi nghe một việc vô cùng nghiêm trọng.

Kiếp trước Vân Phàm quả thật có mối liên hệ với một người, nhưng đó không phải tôi, mà là Cố Thành.

Mộng tình cổ trong cơ thể của cô ấy là do Cố Thành nuôi kiếp trước.

Nếu cô ấy không thể ở bên Cố Thành, lâu dần cổ sẽ h,ại ch,ết cô ấy.

Vốn dĩ mang hy vọng đến đây, cuối cùng tôi lại nhận được một kết quả thất vọng.

Nhưng để tìm ra kẻ đã bắt cóc Vân Phàm, đề phòng hắn gây rắc rối lần nữa, ngoài ra việc Cố Thành khởi tử hồi sinh e rằng cũng là tai họa, chị tôi giả đau đầu chắc chắn vì biết gì đó, tôi cầu xin Vân Thải Chi rời khỏi Miêu trại, đảm bảo sự an toàn của Vân Phàm.

Nhưng bà ấy có việc không thể ra ngoài, tôi hỏi mãi, bà ấy mới chịu kể việc trấn giữ cổ nhai.

Hàng tháng phải cho cổ nhai ở đó ăn một lần, nếu không cổ trùng sẽ lao ra.

Bà và Long Thất gia phải ở Miêu trại canh giữ mọi lúc, đề phòng tình huống bất ngờ.

Tôi vốn không tin những thứ này, nhưng sau khi theo họ đến cổ nhai, tận mắt thấy những con trùng hung ác quái dị kia, tôi mới hiểu việc họ đang làm có tầm quan trọng thế nào.

Kỳ lạ là sáu mặt gương bạc kia hình như có cảm ứng với tôi.

Ca bà cũng rất lo cho Vân Phàm, muốn đi xác nhận tình hình của Cố Thành.

Bà ấy nói nếu tôi có thể lấy má,u đầu tim hiến tế sáu mặt gương để trấn áp cổ trùng trong một thời gian, bà ấy có thể theo tôi ra ngoài.

Long Thất gia vừa lau kính vừa liên tục nhấn mạnh lấy m,áu đầu tim sẽ đau thế nào, di chứng ra sao.

Nhưng từ lúc gặp Vân Phàm, trái tim tôi đã có thời điểm đau nhói không thể chịu được, bởi vậy tôi không hề quan tâm.

Tuy vậy, khoảnh khắc lấy má,u, tôi vẫn đau đến ngất xỉu.

Cái đau ấy không có cách nào miêu tả.

Đến khi tôi tỉnh dậy, Long Thất gia giúp tôi đắp th,uốc, rầu rĩ nói: "Cậu nói cậu xem, đã không phải a La thì sao sáu mặt gương đều có cảm ứng với cậu vậy? Nếu không phải m,áu của cậu thật sự có thể hiến tế gương bạc, vết thương này đã vô ích rồi."

Ca bà cũng thất vọng: "Thật sự không phải cậu."

Thì ra bà ấy nghĩ nếu tôi đã bước vào giấc mơ của Vân Phàm thì rất có thể chính là người đã gắn kết với Vân Phàm ở kiếp trước.

Bà ấy sợ nhận lầm Cố Thành nên mới thử tôi.

Nếu là cái người tên A La kia, trong tim tôi sẽ có hắc xà cổ bản mệnh.

Thì ra tất cả đều là định mệnh.

Tôi không phải A La.

Có lẽ do Cố Thành ch,ết rồi, tôi giống cậu ta nên mới bị kéo lầm vào giấc mơ.

Vậy nên thậm chí cơ hội trộm đi hoặc giành giật tôi cũng không có.

Trừ khi tôi muốn thấy Vân Phàm ch,ết.

9

Tôi đưa Ca bà và Long Thất gia lên thành phố, có vẻ bà ấy đã biết toàn bộ chân tướng nhưng lại không chịu nói với tôi, vì tôi không phải Cố Thành, cũng không phải A La.

Bọn họ đến nhà tổ xem xét tình hình, tôi phải quay lại b,ệnh viện.

Ai ngờ nhân lúc anh rể không chú ý Cố Thành đã chạy đến phòng b,ệnh của Vân Phàm.

Cậu ta đau khổ cầu xin, còn kéo tôi, nhờ tôi giải thích cho cậu ta.

Thời điểm cậu ta nhìn tôi, ánh mắt ấy đầy sự ghen tị, đề phòng, thậm chí là u,y h,iếp.

Đàn ông mà!

Đương nhiên là hiểu đàn ông.

Tôi có thể nhìn ra cậu ta quyết tâm giành được Vân Phàm cỡ nào.

Lần đầu tiên tôi gặp Vân Phàm, Cố Thành đã đứng chắn giữa tôi và cô ấy, trìu mến gọi cô ấy là Phàm Phàm.

Ngay lúc đó, cậu ta đã nhận ra ánh mắt tôi nhìn Vân Phàm có sự khác biệt.

Nếu không phải đã nghe Ca bà kể về nhân duyên kiếp trước có liên quan đến Vân Phàm, tôi nhất định sẽ thử tranh giành một lần.

Nhưng bây giờ...

Tôi chỉ có thể làm trái lương tâm khuyên nhủ cô ấy.

L*иg ngực đau đớn hơn cả việc dùng dao kh,oét trái tim mình ra, cũng đau hơn khoảnh khắc Ca bà đâ,m k,im vào tim.

10

Tôi đi tìm Ca bà, kể Ca bà nghe quyết tâm của Cố Thành.

Ít nhất cậu ta cũng có tình cảm thực sự với Vân Phàm.

Nhưng khi gặp Ca bà ở ngoài b,ệnh viện, bà ấy cảm nhận được cổ, dẫn tôi đuổi theo.

Không ngờ chúng tôi chạy thẳng đến nhà của Vân Phàm.

Nhìn cô ấy nằm dưới sàn nhà, trái tim tôi cũng đau nhói theo.

Nhưng khi tôi bế cô ấy vào phòng tắm, cô ấy lại đẩy tôi ra, thà bám vào ống nước cũng nhất quyết không cho tôi tôi giúp.

Hóa ra không có cơ hội chính là không có cơ hội.

Nhìn cô ấy khó khăn vật lộn, tôi rầu rĩ rời đi, dọn dẹp bên ngoài.

Ít nhất khi bước ra, cô ấy sẽ không còn nhớ đến việc khi nãy, thấy thoải mái hơn.

Biết cô ấy và Ca bà có nhiều chuyện để nói, tôi lấy lý do đi mua đồ để rời đi.

Tôi không muốn lại nghe câu chuyện tiếp nối tiền duyên, tình yêu cùng trời cuối đất mã không xa rời, càng không muốn nghe kiếp trước có một người tên A La vì muốn đời đời kiếp kiếp ràng buộc với cô ấy mà hủy hồn giải phách tạo ra mộng tình cổ.

Không ngờ đến khi quay về, tôi lại chính tai nghe thấy cô thừa nhận người trong mơ không phải tôi.

Rõ ràng khi ở Miêu trại Ca bà đã xác nhận, tại sao bà ấy lại hỏi Vân Phàm thêm lần nữa chứ.

Tôi cũng biết người đó chắc chắn không phải tôi, nhưng nghe Vân Phàm phủ nhận, trái tim tôi vẫn thắt lại.

Cầm gạo nếp xoa lên lưng cô ấy, lần đầu tiếp xúc da thịt với cô ấy, cẩm giác tâm hồn hai chúng tôi hòa quyện vào nhau khiến tôi lại chìm đắm.

Tôi vừa thuyết phục được bản thân thì lại bị sự không cam lòng tr,a t,ấn.

Trong lúc giải cổ, cô ấy đau đớn khó chịu, tôi ôm chặt cô ấy, kể lại giấc mơ.

Tôi biết cô ấy cũng như tôi, cũng có chấp niệm với giấc mơ kỳ lạ đó.

Quả nhiên nghe tôi kể chuyện, cô ấy không còn quá đau đớn.

Cổ cuối cùng cũng được giải.

Đến khi tôi đi xử lý cổ trùng quay về, Ca bà nói chuyện điện thoại với Long Thất gia, muốn ra ngoài, nhờ tôi trông chừng Vân Phàm.

Không biết tại sao dù Ca bà đã xác nhận hay chính tai nghe Vân Phàm nói, tôi vẫn không từ bỏ ý định, hỏi cô ấy: "Thế em muốn xác nhận dấu cắn hình trăng lưỡi liềm hay muốn xem nốt ruồi dưới rốn trước?"

Rất ít tranh của cô ấy khắc họa lại dấu cắn.

Tôi muốn ám chỉ tôi cũng mơ thấy cảnh đó.

Không ngờ cô ấy lại từ chối.

Tôi buột miệng hỏi cô ấy chẳng lẽ không muốn tìm người trong mơ sao.

Cô ấy vẫn lắc đầu.

Trái tim khó khăn lắm mới sống dậy nay lại trở nên trống rỗng.

Tôi thậm chí không dám nhìn cô ấy nữa.

Đáng lẽ tôi không nên trở về, không nên hỏi cô ấy, không nên ôm mong ước có được cô ấy.

Hoặc là tôi nên thẳng thắn hơn.

Nghe tiếng thở đều đều của cô ấy khi đã vào giấc ngủ, tôi lại bật cười.

Tin tưởng tôi vậy à?

Mới thế đã ngủ sao?

Giấc mơ đó...

Chỉ nghĩ đến việc cô sẽ đang mơ giấc mơ đó, tôi lại điên cuồng đến gần, hôn lên môi cô ấy: "Mười năm, hàng đêm hoan hảo, anh cũng muốn phát điên đấy."