Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Mục Ngữ ngủ tới sáng hôm sau.
Lúc tỉnh lại nhìn đến người bên cạnh, thiếu chút nữa tát một cái qua.
Cũng may y thấy rõ mặt người bên cạnh, nhận ra đây là Khương Bạch, giật mình một cái, lại nghĩ tới hôm qua.
Y nhìn mặt hắn, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng trong tiểu thuyết, ngây ngô cười.
Từ hôm nay trở đi, y liền có tư cách đuổi người theo đuổi Khương Bạch cút đi!
Mục Ngữ hắc hắc cười vài tiếng, cười đến Khương Bạch không tiếp tục giả bộ ngủ, trực tiếp nắm tay Mục Ngữ nhét vào ngực.
“Đừng nháo, ngủ tiếp một lát.”
Lúc này y cũng không so đo rốt cuộc nam nhân thích người mình hay không. Tới lúc này, y mới chân chính cảm nhận được vui sướиɠ thổ lộ thành công.
Mục Ngữ duỗi tay ôm Khương Bạch, hiếm thấy không phản bác.
Nam nhân kéo kéo khóe miệng, xoa xoa tóc y, hưởng thụ yên lặng.
Chờ hai người dần dần tỉnh táo lại, vẫn là Khương Bạch làm cơm sáng.
Mục Ngữ nghe động tĩnh chuyển thân dậy, y ngồi nửa ngày, chờ phục hồi tinh thần lại liền nhìn đến sách kế hoạch trên bàn.
Mục Ngữ mở to hai mắt, lấy tốc độ gió thổi không kịp che tai ném sách kế hoạch vào thùng rác, ngẫm lại cảm thấy không đúng, nhét kế hoạch vào ngăn tủ.
Kế hoạch đặt ở vị trí thấy được như vậy, Khương Bạch không thấy được?
Thấy được, y nên làm cái gì bây giờ?
Mục Ngữ nghĩ không ra, ra phòng rửa mặt chờ trước bàn, nhìn Khương Bạch mặc tạp dề ở phòng bếp bận việc.
Chờ Khương Bạch mang cháo gì đó tới, Mục Ngữ mới hậu tri hậu giác đi lấy chén đũa.
Sáng nay, Khương Bạch nấu cháo thịt nạc nấm đông cô. Mục Ngữ từng ngụm uống cháo, một bên nhìn Khương Bạch thử hỏi:
“Sáng nay ngươi nhìn thấy đồ vật trên bàn ta sao?”
Khương Bạch nhịn cười trả lời: “Thứ gì?”
Mục Ngữ lại uống một ngụm, “Một, một quyển quyển sách nhỏ.”
“Đó là đồ vật rất quan trọng sao?”
Mục Ngữ nhớ tới các loại play trong sách kế hoạch, mặt đỏ lên, nếu có thể đặt kế hoạch, phỏng chừng sẽ kêu 《 Một trăm loại phương thức ý đồ câu dẫn Khương Bạch 》, 《 Luận nên như thế nào bẻ cong nam nhân như Khương Bạch 》.
“Không quan trọng, không quan trọng, một chút cũng không quan trọng.” Y vội lắc đầu xua tay.
Khương Bạch nghẹn cười, chờ y ăn xong bữa sáng, hắn liền đi thu thập chén đũa.
Hôm nay vừa lúc cuối tuần, Mục Ngữ ăn xong ngồi trên sô pha xem TV, mà Khương Bạch đi quét tước vệ sinh.
Một bên nhìn TV, một bên thường thường quét liếc mắt nam nhân quét tước vệ sinh, y chuẩn bị nhân lúc hắn không chú ý dời trận địa sách kế hoạch.
Thứ đồ kia hiện tại xem ra chính là vết nhơ trong nhân sinh!
Bị Khương Bạch thấy được không chừng sẽ chê cười!
Loại sự tình này không thể phát sinh, nhất định không thể phát sinh!
Mục Ngữ một bên ăn trái cây, một bên nhìn TV, một bên còn phải chú ý Khương Bạch, nhưng tiết mục giải trí trên TV thật sự là hợp sở thích y, chỉ chốc lát sau y hoàn toàn chuyển dời lực chú ý vào TV.
Chờ xem xong rồi, lại đi nhìn Khương Bạch, hắn đang ở phòng y quét tước, Mục Ngữ nhẹ nhàng thở ra.
Y có chút chột dạ nhìn chằm chằm lưng Khương Bạch. Nam nhân hoàn toàn không chú ý y bên này, y tận lực khe khẽ về phòng mình.
Sau đó y ở ngăn tủ sờ soạng thật lâu, trong lòng lộp bộp một cái, cả người đều không tốt.
“Ngươi đang tìm cái gì?”
Mục Ngữ nghe được giọng Khương Bạch, quay đầu lại, hì hì cười:
“Ta có thể tìm cái gì? Không tìm cái gì, không có.”
Mục Ngữ vừa mới nói xong, Khương Bạch vân đạm phong khinh từ phía sau lấy ra một quyển quyển sách Mục Ngữ cực kỳ quen thuộc, còn mở ra đọc lên: “Chương 1 xe bus, tạo ngoài ý muốn, chủ động…”
Khương Bạch đọc quá đứng đắn, cố tình nội dung đọc quá không đứng đắn.
Mục Ngữ duỗi tay muốn cướp trở về, tức giận, “Được rồi!”
Nam nhân đương nhiên không để Mục Ngữ đoạt lại, hắn duỗi tay sờ sờ cằm, che khuất ý cười bên môi.
“Mục Tiểu Ngữ, ngươi thích ta như vậy?”