Chương 4: Phòng ngủ

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mục Ngữ đẩy Khương Bạch ra, đỏ ửng trên mặt chỉ chốc lát sau lan đến tai cùng cổ.

Y đứng dậy đặt bánh kem trên bàn, trên bàn còn bày ba món một canh, đều còn hơi nóng, chén đũa cũng cùng đặt.

Mục Ngữ lấy chén, xới cơm, xoay người lại, nhìn Khương Bạch đã ngồi xong đối diện, đưa tốt cơm đã xới qua.

Y không rên một tiếng ăn cơm, lại giương mắt nhìn Khương Bạch, thấy hắn chớp cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, y rụt đầu, vùi mặt vào trong chén.

“Nhìn ta làm cái gì, ăn cơm!”

Khương Bạch theo lời ăn cơm, nhân tiện kẹp thức ăn Mục Ngữ thích vào chén y, ngay sau đó buồn cười hỏi:

“Trả lời đâu?”

Mục Ngữ nổi giận, “Ai muốn cùng ngươi chắp vá!”

Hắn nhướng mày, lại gắp đồ ăn đặt vào chén y, ngữ khí đứng đắn:

“Không chắp vá.”

Mục Ngữ nghe xong, nhíu nhíu mày, vừa định phản bác, lại nghe hắn nói:

“Ta thích ngươi, muốn cùng ngươi đi lãnh chứng.” (Giấy kết hôn)

Trong lòng Mục Ngữ run lên, cảm giác lâng lâng.

Tưởng tượng nhiều cảnh tượng bị cự tuyệt, nhưng không có một loại giống như bây giờ, bình đạm vui sướиɠ, người mình thích cũng thích mình. Y như đánh vỡ lá chắn ma pháp.

Sau khi đanh vỡ, Khương Bạch liền xuất hiện ở trước mặt y, quen thuộc rồi lại xa lạ.

Tên này thích mình?

Thích lúc nào?

Thích đã bao lâu?

Vì sao mình không biết?

Lúc đầu Mục Ngữ khó có thể tin, bán tín bán nghi, đến bây giờ hoài nghi nhân sinh.

Y cảm thấy bản thân trong một chốc không thể tiêu hoá chuyện như vậy, đồ ăn trong miệng đột nhiên không ngon.

Có vấn đề phải hỏi, không biết rõ ràng phỏng chừng đêm nay y ngủ không được.

“Ngươi…… Thích ta lúc nào?”

Khương Bạch đối Mục Ngữ hỏi không ngoài ý muốn, chỉ là để ý hôm nay Mục Ngữ tan tầm không chờ hắn, hắn hơi hơi nheo mắt, tâm tư trêu đùa lại nổi lên.

“Trên xe bus.”

Mục Ngữ vừa nghe Khương Bạch nói liền nổ, vội la lên:

“Rốt cuộc ngươi thích đít lão tử hay thích người lão tử!”

Lúc này tâm tình Khương Bạch thực sung sướиɠ, hắn cong cong môi, đạm nhiên nói:

“Lại nói lão tử, ngươi đi rửa chén.”

Y bị hắn một câu dập tắt hỏa.

“Ngươi……”

Mục Ngữ nói đến một nửa, lạnh mặt, buông chén đũa, vọt tới phòng ngủ giữ cửa khóa trái liền làm ổ trong chăn không ra.

Y như tên ngốc, hỉ nộ ai lạc đều theo Khương Bạch.

(*Mừng (hỉ), giận (nộ), buồn (ai), vui (lạc).)

Nhưng Khương Bạch đâu!

Còn nói thích y, phỏng chừng lại xem y chơi tốt tìm y mua vui.

Mục Ngữ nghĩ như thế, liền nghe thấy cửa phát ra tiếng, lòng treo lên.

Không chờ lại nghe được cái gì, chăn nắm chặt trong tay đã bị xốc lên, sau đó Khương Bạch tới gần.

“Mục Tiểu Ngữ, ngươi lại tức giận cái gì?”

“Ai tức giận?”

“Ngươi không tức giận sẽ không ăn cơm?”

Y nhỏ giọng phản bác, “Ăn ít cũng sẽ không thế nào.”

Khương Bạch gật gật đầu, “Phải phải phải, dù sao cũng nhiều lắm là đi bệnh viện một chuyến.”

Hắn vừa nói bệnh viện, mặt Mục Ngữ trắng vài phần, đau dạ dày không phải thường nhân có thể chịu đựng.

Mục Ngữ giương mắt nhìn Khương Bạch hai tay chống bên tai mình, khí thế vô duyên vô cớ yếu đi vài phân, y duỗi tay đẩy đẩy hắn.

“Vậy ngươi tránh ra trước, ta đi ăn cơm.”

Khương Bạch cười cười, thò lại gần hôn hôn miệng không an phận.

“Không nóng nảy, ta xem ngươi đã ăn không ít, liền tính ăn xong rồi, hiện tại tới nói chuyện hai chúng ta.”

Khương Bạch một tay theo eo Mục Ngữ đi xuống, thỏa mãn nắm lấy thứ mềm mại đã thuộc về hắn.

Thân thể y run lên một chút, giọng cũng mềm, mở miệng:

“Hai ta còn có thể có vấn đề gì?”

Khương Bạch cúi đầu nhìn y, thò lại gần hôn một cái.

Hiện tại Mục Ngữ ở trong ngực hắn, hắn không cần tiếp tục nhịn, như muốn khi dễ như thế nào là có thể khi dễ như thế đó.

“Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, cho nên hiện tại ta chính là bạn trai ngươi.”

“Này tượng trưng về sau ngươi cần thiết cách xa hảo anh em, bạn tốt của ngươi xa một chút.”

Trong đầu Mục Ngữ rối thành một đoàn hồ nhão, nhỏ giọng hỏi, “Vì cái gì?”

“Ta sẽ ghen.”

Sẽ không cam lòng, sẽ ghen ghét.

“Vậy về sau ngươi cũng cách xa nữ đồng sự, nữ học sinh một chút.” Mục Ngữ không quên tìm lý.

Khương Bạch nghiêng thân, kéo y vào ngực, “Biết rõ cố hỏi”:

“Vì cái gì?”

“Ta cũng ghen!”

“Được.”

Mục Ngữ lăn lộn mệt mỏi, nhắm hai mắt không nói chuyện nữa. Khương Bạch thò qua tới kiss, y đáp lại, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời.

Y cảm thấy hôm nay đại khái là một ngày may mắn nhất cả đời này.

Mục Ngữ mơ mơ màng màng lại nghĩ đến, rốt cuộc Khương Bạch là thích người ta hay thích đít ta?