Chương 6: Gặp gia trưởng

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Ngươi trả lại cho ta!”

Mục Ngữ xấu hổ buồn bực.

Khương Bạch cầm sách kế hoạch lắc lắc đầu.

“Nếu ta thấy được, cái này về sau là bằng chứng ngươi thích ta, ta cảm thấy cần bảo quản.”

Khương Bạch nói, cầm sách đi ra ngoài.

Y bị hắn da mặt dày làm sửng sốt, phản ứng lại vội chạy theo, bổ nhào vào trên người hắn.

Khương Bạch không phòng bị, sách trong tay không cẩn thận rớt xuống đất.

Trọng lượng Mục Ngữ là một nam nhân thành niên, nếu Khương Bạch có phòng bị, đương nhiên cũng không nói chơi.

Nhưng lúc này không phòng bị, có chút chịu không nổi.

Cũng may phía sau là sô pha, bị Mục Ngữ đè ngã vào sô pha, cũng không có gì ghê gớm.

Mục Ngữ nhào vào phía trên, mặt không tiền đồ nóng bỏng lên, lúc này y nhìn Khương Bạch, chỉ cảm thấy nam nhân này đẹp như vậy.

Y đột nhiên có chút lý giải, nhân vật trong tiểu thuyết vừa thấy là có thể làm người bùng cháy là bộ dáng gì.

Trước kia không phát hiện, mắt hắn sáng như vậy, có thần như vậy, ảnh ngược y ở trong mắt Khương Bạch trở nên nhu hòa như vậy.

Thật giống như y là toàn thế giới của hắn.

Mục Ngữ bị suy nghĩ không biết xấu hổ của bản thân chấn kinh rồi.

Khương Bạch lại cực kỳ yêu thích bộ dáng Mục Ngữ ở trước mặt hắn đỏ mặt xấu hổ buồn bực. Cái này làm hắn vô cùng tin tưởng người trước mắt là thích hắn, thuộc về hắn, hỉ nộ ai lạc đều vây quanh hắn.

Giống như hắn cũng thích tên ngốc trước mắt này.

Mục Ngữ luôn cảm giác lúc bản thân đặc biệt giống phàm nhân bị yêu tinh mê hoặc. Y muốn khắc chế loại mê hoặc này, cố tình yêu tinh trước mắt còn không biết xấu hổ câu dẫn y.

Này không phải mình sai, Mục Ngữ mơ mơ màng màng nghĩ.

Là Khương Bạch hỗn tiểu tử này lớn lên quá phạm quy.

Mục Ngữ nghe càng thêm trào dâng tiếng lòng, yên lặng tới gần hắn, chờ cánh môi hai người không còn khoảng cách, trong lòng y trống rỗng rốt cuộc được lấp đầy.

Ở trước mặt bạn trai, ngớ ngẩn.

Y không tự giác nghĩ.

Khương Bạch quỷ thối này sa sẽ kiss tốt như vậy đâu? Đúng rồi, hắn nói quá rất nhiều lần yêu đương…

Quên đi, không so đo.

Lúc hai người cầm lòng không đậu, cửa bỗng nhiên phát ra tiếng vang, hai người đều không phát hiện.

“Khương Bạch, Mục Ngữ, các con…”

Mục Ngữ mở hai mắt, nghe giọng quen thuộc đến da đầu tê dại, đột nhiên xoay người vừa thấy, mặt mũi trắng bệch, vội từ trên người Khương Bạch xuống dưới, mở miệng, “Mẹ, dì.”

Không như Mục Ngữ hoảng loạn, Khương Bạch thậm chí đối hai vị đột nhiên tới chơi cười cười, sau đó cũng nói: “Mẹ, mẹ.”

Nghe hắn hô hai tiếng mẹ, Mục Ngữ ngốc. Y duỗi tay bưng kín miệng hắn, thấp giọng trách mắng:

“Ngươi nói bừa cái gì đâu!”

Mẹ Mục Hà Thiến Thiến bắn tay chị em Cô Tô Nguyệt, thở dài một tiếng, nghĩ đẳng cấp con mình khó trách bị Khương Bạch nắm chặt.

Nàng đột nhiên minh bạch, lúc trước Khương Bạch tự tin là từ đâu tới.

Nàng cúi đầu, nhìn đến một quyển sách nhỏ dưới đất, thuận tay nhặt lên mở ra nhìn nhìn. Nhìn đến trang thứ nhất, không chờ Cô Tô Nguyệt bên cạnh thấy rõ ràng lập tức khép lại.

Nàng ôm cánh tay Cô Tô Nguyệt, ném quyển sách nhỏ cho Khương Bạch. Tiểu tử này, khó trách gọi hai nàng hôm nay tới đây nhìn xem, chứng cứ đứa con ngốc nhà nàng cũng có.

Trùng hợp thật là không thể trùng hợp hơn.

Hà Thiến Thiến nhìn con mình ngốc đỏ hốc mắt, bất đắc dĩ mở miệng, “Nó không có nói bừa.”

Cô Tô Nguyệt phản ứng chậm nửa nhịp phát sinh chuyện gì, đôi mắt chớp chớp, mỉm cười.

“Nói như vậy, Tiểu Ngữ rốt cục là con dâu của ta?”

Mục Ngữ vẻ mặt ngu ngốc, “Hả?”

Hà Thiến Thiến co rút khóe miệng, trừng mắt Khương Bạch, hắn ngoan ngoãn cười, làm nàng cũng tức cười.

Gì thiến thiến thấy chuyện dù sao đã tới cảnh vô pháp vãn hồi, lại nghĩ đến Mục Ngữ là bị Khương Bạch hoàn toàn chẳng hay biết gì…, nàng cong cong môi.

Tiểu tử này cho nàng ngột ngạt lâu như vậy, nàng dù sao cũng phải trả.

Nàng buông lỏng tay ra, sau đó nhìn thoáng qua Mục Ngữ.

“Mục Ngữ, con vào đây với mẹ.”

Cô Tô Mguyệt nhìn chị em mình cùng con trai vào phòng ngủ, nàng ngồi trên sô pha vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Con trai, con xong rồi!”

Theo tính tình Mục Ngữ, không nháo một đoạn thời gian tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Khương Bạch bất đắc dĩ cười cười, sau đó thay mẹ hắn vui sướиɠ khi người gặp họa châm trà.

“Mẹ…”

Cô Tô Nguyệt tiếp nhận trà, kiên quyết lắc lắc đầu.

“Không được, người của con tự dỗ đi.”

Chị em nàng nghẹn khuất trong lòng đâu, không cho nàng tiết hỏa, về sau sợ là càng lớn.

Lại nói, ai bảo việc này là con nàng không phúc hậu đâu?

Lúc trước sớm như vậy đã bắt đầu nhớ thương con người ta.