Chương 9

Tiêu Tiêu từng nghĩ mình là một người may mắn cho tới khi cô gặp Tần Lãng.

"Chú... Không đánh được không?" Tiêu Tiêu thầm nuốt nước bọt nước mắt lưng tròng.

Hiện tại cô đang quỳ trên nền nhà lạnh lẽo hai tay thì giơ thẳng lên trời, còn tên đao phủ nào đấy khuôn mặt trông thật khó coi tay cầm một cái roi mây.

Cô biết hôm nay chắc chắn trên người cô sẽ có vài vết lằn của roi để lại.

"Không đánh?" Tần Lãng tiến về phía cô cúi đầu hỏi.

"Dạ." Tiêu Tiêu vui mừng, suýt nữa thì cô còn tưởng hôm nay ăn no đòn chứ. Dù sao cô cũng chỉ là đứa trẻ, mà Tần Lãng chắc sẽ không tổn hại trẻ nhỏ.

"Đừng có mơ!" Môi mỏng của Tần Lãng phun ra từng chữ, hôm nay cũng may hằn về sớm nghe người làm nói bé đang ở vườn hoa chơi hắn liền tới tìm bé, nhưng không ngờ bé lại muốn bỏ trốn. Rốt cuộc hắn không tốt ở chỗ nào với Kiwi? Hắn cho cô tất cả những thứ mà những đứa trẻ khác mơ ước như vậy chưa đủ sao?

Tay hắn nắm chặt lại, khuôn mặt nổi đầy gân xanh. Đời này hắn ghét nhất là bị phản bội. Hắn chăm sóc bé con như vậy, thế mà...

"Chát!" Hắn đánh mạnh roi mây xuống đất như muốn hù dọa cô.

"A" Tiêu Tiêu sợ hãi ngã bệt xuống đất, khuôn mặt tái mét.

"Nói! Vì sao muốn trốn? Có phải ba chiều hư con rồi không?"

Lúc này Tần Lãng muốn có bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu, tên này khiến cô cho dù gan to thế nào cũng không dám chống lại.

"Tôi...." Tiêu Tiêu cắn chặt môi dưới, hắn ta cũng không phải ba cô vậy mà lại đánh cô như con hắn vậy.

"Quay mông ra đây" Tần Lãng lạnh lùng ra lệnh, hôm nay hắn phải giáo huấn cô một trận. Để sau này cô không dám bỏ trốn nữa.

"Hả?..." Hai tay cô bất giác ôm mông mình lùi lại vài bước.

Đúng lúc này Thím An giống như một vị thần nhanh chóng tiến lên ngăn cản Tần Lãng.

"Ông chủ Kiwi còn nhỏ suy nghĩ nông cạn, mong ngài đừng đánh con bé... Hơn nữa nó đang tới kỳ... Ừ sẽ không hay lắm."

"Đúng rồi! Chú đừng đánh tôi.., tôi hứa lần sau sẽ không như vậy." Lần sau cô phải lên kế hoạch thật tốt rồi mới trốn đi.

"Nhìn con chẳng có chút ăn năn." Tần Lãng nghiêm giọng.

"Hức... Tôi biết lỗi rồi." Tiêu Tiêu cố gắng khiến khuôn mặt trở nên méo mỏ sau đó thút thít nói.

"Được lần này tạm thời ba ba tha cho con, nhưng ba phạt con trưa nay phải ăn 2 bát cơm. Nếu thiếu thì..." Hắn dùng roi mây đưa tới trước mặt cô cảnh cáo.

"A" Tiêu Tiêu tránh cái roi đi.

Sau lần trốn đi không thành Tiêu Tiêu liền bị canh trừng kĩ hơn, hắn cũng không cho cô tới trường mà gọi gia sư về dạy cho cô.

Thỉnh thoảng trong nhà có chút chán cô cũng chỉ có thể cầm máy chơi game. Đây có phải là giam lỏng không? Tiêu Tiêu oán hận.

"Hừ..." Cô cắn một miếng lê lớn, cơ thể nhỏ bé nằm dài trên ghế xem phim.

Lúc này Tần Lãng mới trở về, vừa vào phòng khách đã thấy con mèo lười không chút ngoan ngoãn đang nằm dài trên ghế hăng say xem phim tình cảm sướt mướt. Thậm chí ngay cả váy bị tốc qua mông cũng không biết.

Hôm nay cô mặc một chiếc qυầи ɭóŧ in hình một chú lợn hồng trông rất dễ thương, nhìn cặp mông căng tròn bị che bởi lớp vải kia khiến hắn khó chịu.

Hắn thật muốn xông tới xé nát chiếc quần đó sau đấy thì....

"Chú về?" Tiêu Tiêu nhăn mặt nói.

Nghe giọng non nớt của cô khiến hắn vội quay mặt đi, nếu cứ như vậy hắn sợ một ngày nào đó không khống chế được mình mà làm hại Kiwi, làm chuyện có lỗi với Tiêu Tiêu.