Chương 9: Tôi hoài nghi em chính là vợ tôi

Trên tàu, Ám Ảnh và Ám Không ngạc nhiên nhìn Lãnh thiếu đặt Thẩm Tiểu Ngư lên boong tàu như đặt một con búp bê. Bình thường cây sắt ngàn năm này đối với nữ nhân đều không để mắt đến, đến hòn đảo này lại muốn nở hoa rồi?Thẩm Tiểu Ngư toàn thân ướt đẫm, bộ đồ trắng ôm sát vào người, đường cong yểu điệu như ẩn như hiện, đặc biệt là đôi chân thon dài thẳng tắp, Ám Dạ và Ám Không nhìn không dời mắt.

Vẻ mặt Lãnh Cảnh Uyên vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy liếc mắt nhìn hai thuộc hạ, lẳng lặng lấy khăn tắm che lên người Tiểu Ngư.

"Tối hôm qua không phải đã cho các người đi dự Đại lễ sao ? Sao vậy ? Các tiểu thư không đủ tốt ? Chơi chưa đủ ?"

Ám Dạ và Ám Không quay đầu đi, tầm mắt lảng tránh nữ nhân xinh đẹp gợi cảm trước mặt "Chúng tôi đi uống rượu, không phải đi làm loạn. Đi theo Lãnh thiếu chúng tôi sớm đã không dính đến nữ nhân rồi."

Lãnh Cảnh Uyên hai chân chồng lên nhau, lười biếng dựa vào lan can, cười nhạo, "Cái thứ đó mọc trên người các cậu, liên quan gì đến tôi."

Ám Không kéo áo Ám Ảnh, ra hiệu anh quay trở lại khoang tàu, hai người tức thời rời đi.

Hiếm khi Lãnh thiếu thể hiện lòng tốt đối với nữ nhân, có lẽ người phụ nữ đó đã nỗ lực quyến rũ anh ấy, nút thắt bốn năm trong lòng Lãnh thiếu có lẽ sẽ sớm được mở ra.

Thứ đồ kia của đàn ông, nếu không dùng đến có thể sẽ bị phế đi, một gia tộc lớn như Lãnh thị vẫn cần người nối dõi tông đường.

Trên boong tàu chỉ còn lại hai người, Lãnh Cảnh Uyên mặc áo choàng tắm vào, châm một điếu thuốc. Cách một làn sương khói, nheo mắt lại nhìn về phía Thẩm Tiểu Ngư đang quay lưng lại với hắn.

"Mềm mại đến mức có thể bóp ra nước."

Tiểu Ngư ngượng ngùng kéo khăn tắm che ngực, "Cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng không có nghĩa là anh có thể vô lễ với tôi."

Đôi môi mỏng của Lãnh Cảnh Uyên cong lên một vòng cung không rõ là vui hay tức giận.Anh liếc mắt nhìn mâm trái cây. "Ý tôi là trái cây trên đảo."

Thẩm Tiểu Ngư xoay người trừng mắt nhìn người nam nhân, nhỏ giọng thầm mắng hắn đùa không vui, chợt nhận thấy ánh mắt của anh đang rơi thẳng trên người nàng, nàng kéo khăn tắm lên "Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh!"

Lãnh Cảnh Uyên ánh mắt âm trầm, sải bước về phía nàng. Vừa rồi nàng quay lưng về phía hắn khiến hắn không thể nhìn rõ mặt nàng, lúc này thấy rõ, hai chân giống như bị gắn nam châm hút về phía nàng.Ngón tay thon dài kéo xuống khăn tắm trên người Thẩm Tiểu Ngư, xoa xoa vết sẹo trên vai nàng, "Vì sao lại bị thương?"

"Đừng có lộn xộn!" Thẩm Tiểu Ngư giãy dụa, nhưng đổi lại hắn càng thêm thô lỗ giữ lấy nàng, mạnh mẽ đem nàng khoá lại trong l*иg ngực.

Lãnh Cảnh Uyên nắm lấy cằm nàng, ép nàng nhìn hắn, "Nhìn anh!"

"Lưu manh, rốt cuộc anh muốn làm gì!"

Con ngươi hẹp dài của hắn nheo lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, con ngươi xanh thẳm lập loè ánh sáng.

"Trả lời anh, tại sao lại bị thương?"

"Anh làm tôi đau, trước tiên buông tôi ra."

Lãnh Cảnh Uyên buông tay ra, thấy nàng đang mở to mắt nhìn hắn, liền bế ngang nàng lên, "Ám Ảnh, đi vào bờ, về khách sạn."

"Kẻ điên, anh ôm tôi làm gì?"

"Kiểm tra."

Thẩm Tiểu Ngư thở phì phò, nhéo loạn trên người hắn, bất lực, người đàn ông này giống như mình đồng da sắt, toàn thân cứng ngắc không có một chút mỡ thừa.

"Chui vào vòng tay tôi."

"Ân?"

"Không phải em mất mũ à?"

Bờ biển chật kín người, Thẩm Tiểu Ngư không muốn người khác chú ý tới vết bớt trên mặt nàng, mạnh mẽ lột ra áo choàng tắm của Lãnh Cảnh Uyên vùi đầu vào trong ngực thuận tiện cắn một cái lên ngực hắn.

Lãnh Cảnh Uyên nhếch môi nở một nụ cười, không hiểu sao trên người hắn tràn ngập kɧoáı ©ảʍ đã mất từ lâu, rất sảng khoái.

Trên bờ tiểu đội Ám Môn xếp thành một hàng, thấy Lãnh thiếu của mình ôm một người phụ nữ lên bờ, đưa mắt nhìn nhau.

Kì quái hơn nữa, trên mặt Lãnh thiếu còn có nụ cười, phải biết rằng, tiểu thư Sở Lan dọc đường không ngừng lấy lòng hắn, biểu cảm của Lãnh thiếu đều âm trầm giống như đang đi đòi nợ, chưa từng nói một lời với cô ta.

Sở Lan sắp tức giận đến nổ tung, "Cảnh Uyên, người phụ này thật không có mắt, mới vừa rồi chọc cho cháu gái anh khóc."

"Thật không?" Nụ cười của Lãnh Cảnh Uyên càng trở nên xấu xa, nhìn Thẩm Tiểu Ngư với vẻ mặt cưng chiều "Em thật hư."

Thẩm Tiểu Ngư bật cười thành tiếng, "Anh cùng cháu gái có mối thù?"

"Thù gϊếŧ vợ."

"Anh có vợ rồi mà còn ôm tôi?"

"Tôi hoài nghi em chính là vợ của tôi "