Chương 8: Hỏng rồi! Tiểu Ngư không biết bơi

Buổi tối, nàng tổ chức cho con trai một bữa tiệc sinh nhật ấm áp đơn giản tại nhà, sau khi tắm cho cậu bé, ở phòng ngủ lên giường chuẩn bị đi ngủ.Hiếm khi con trai được ngủ cùng Tiểu Ngư, bé bám vào tay mẹ làm nũng, khiến trái tim Thẩm Tiểu Ngư đều tan chảy.

"Tiểu Ngư, đây cũng là quà mà ông trời cho mẹ sao?"

Hiên Hiên vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn xoa nhẹ lên vết thương do súng bắn trên bả vai cô.

Thẩm Tiểu Ngư ôm chặt con trai, "Có lẽ vậy. "

Con trai nàng từng hỏi làm thế nào mà vết bớt lại xuất hiện trên mặt mẹ, nàng đã trả lời đó là món quà của ông trời ban cho, và chỉ những người may mắn mới có được thứ này.

Sau này lớn hơn cậu bé mới biết đây không phải một món quà, mà là thứ sẽ ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài.

Thế là, bé quấn lấy cụ cố muốn học y, học xong liền có thể nghiên cứu ra thuốc tẩy đi vết bớt cho mẹ.

Hiên Hiên ghé vào tai Tiểu Ngư thì thầm nói nhỏ.

"Mẹ, mẹ có muốn biết điều ước sinh nhật của Hiên Hiên là gì không? Con sẽ nói nhỏ cho mẹ biết, điều ước của Hiên Hiên là sớm được gặp baba."

Thẩm Tiểu Ngư ánh mắt có chút ảm đạm.

Ngoài cửa sổ, sao băng vụt qua, nàng và con trai cùng nhìn ra ngoài.

"Mẹ, sao băng đã nghe được lời ước của con, nhất định sẽ giúp con thực hiện điều ước."

Ánh huỳnh quang lập loè, thắp sáng ánh mắt đen dịu dàng của nàng.

***

Ngày hôm sau, Thẩm Tiểu Ngư ngay sau khi ăn sáng cùng con trai, cô nhận được điện thoại của nhân viên khách sạn.

"Cô Tiểu Ngư, người phục vụ nhà hàng trên biển của chúng ta không cẩn thận làm đổ nước trái cây, nữ khách hàng kia không chịu bỏ qua nhất định đòi gặp tổng giám đốc, cô mau tới đây đi."

Sở Lan mặc chiếc váy liền thân màu hồng nhạt bị màu vàng của nước chanh làm bẩn, gắt gao nhíu mày.

"Chiếc váy này là bản giới hạn, 30 vạn một cái, không biết có giặt sạch được không. Tôi đã nói rồi, cô không nên đến những khách sạn dưới năm sao, không những chất lượng dịch vụ kém mà chất lượng người phục vụ cũng thấp."

Tang Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, "Cô nghĩ tôi không muốn ăn đồ cao cấp sao, chuyến đi này là do chúng tôi tự trả tiền, chú nhỏ sẽ không chi trả cho. Nên đương nhiên tôi phải tiết kiệm tiền ăn."

Sở Lan vén tóc "Không sao, gặp được người quản lý cô sẽ sớm có tiền. Váy của tôi, cô ta phải bồi thường đủ."

Tang Mật Nhi trợn tròn hai mắt, cười đầy ẩn ý. Quay đầu nhìn người phục vụ, quát mắng "Mau đi gọi người quản lý đến đây, thời gian của chúng tôi rất quý giá."

"Xin lỗi, đã để hai người chờ lâu rồi."

Cách đó không xa, một người phụ nữ cao gầy chậm rãi đi tới, trang phục của nàng làm nổi bật vòng eo tinh tế, trên đầu đội một chiếc mũ sa màu trắng, tạo cho cô ấy vẻ phong tình khác biệt.

Sở Lan và Tang Mật Nhi vừa khó chịu vừa ghen tị, họ thật sự không ngờ trên hòn đảo xa cách thành phố này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

"Tôi là người phụ trách Thẩm Tiểu Ngư. Tôi vừa đi đến phòng giám sát nên đã tới muộn."

"Phòng giám sát?" Tang Mật Nhi nhìn xung quanh, có chút chột dạ. Cô ta cho rằng đây là một nhà hàng trên biển sẽ không có camera, thật ra cô đã vô tình làm đổ nước trái cây rồi đổ tội cho người phục vụ để tranh thủ cơ hội lấy chút tiền bồi thường.

Thẩm Tiểu Ngư nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Tang Mật Nhi, ánh mắt thoáng qua một nụ cười.

"Tôi đã xem tình hình cụ thể. Nếu là trách nhiệm của khách sạn, chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi...." Tiểu Ngư đem từng chữ nhấn mạnh, là để nhắc nhở Sở Lan và Tang Mật Nhi, khách sạn sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Nhưng nếu không phải, nàng sẽ không chịu trách nhiệm và nàng đã có bằng chứng trong tay, có cơ hội chống trả.

"Không cần, không cần." Tang Mật Nhi xấu hổ kéo tay Sở Lan rời đi.

Vài người phục vụ giơ ngón tay cái cho Tiểu Ngư, "Thủ đoạn của cô Tiểu Ngư thật hay."

Tang Mật Nhi đi chưa được bao xa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn nụ cười đắc ý trên mặt người phục vụ, cô chợt nhận ra mình đã bị mắc bẫy, cơn tức giận lập tức bùng lên.

Vội vàng chạy tới, cô ta đi đến bên người Tiểu Ngư đẩy mạnh "Tiện nhân, cô biết tôi là ai không? Dám lừa gạt tôi!"

Tiểu Ngư đi giày cao gót, lại đứng ở mép sân thượng, không phòng bị liền bị đẩy xuống biển.

"Hỏng rồi, Tiểu Ngư không biết bơi!"

Nước biển cuốn Tiểu Ngư đi, khi mọi người đều đang hoảng sợ thì thấy nàng từ mặt nước nhô lên.

Thật may Thẩm Tiểu Ngư chỉ bị sặc vài ngụm nước, ho khan dữ dội. Nhưng điều tệ hơn là ngực cô bị một cánh tay vững trãi ôm chặt, có một lực mãnh mẽ kéo nàng bơi về phía trước, cô có chút ngại ngùng nhưng không thể nào thoát ra.

Nàng nhìn xung quanh, theo bản năng tìm kiếm chiếc mũ của mình.

Lãnh Cảnh Uyên kẹp người phụ nữ đang bị sóng đánh bằng một tay, tay còn lại của anh bơi về phía con tàu gọn gàng như mái chèo.

"Cô đang tìm cái gì?"

"Mũ của tôi."

Liếc nhìn xung quanh, Lãnh Cảnh Uyên không tìm thấy chiếc mũ, ánh mắt không dấu vết mà xẹt qua vết bớt to bằng nửa bàn tay trên mặt nàng.

"Đừng cử động." Cánh tay anh căng thẳng, vừa nói vừa thở ra hơi thở nặng nề về phía cô.

Thẩm Tiểu Ngư cũng đang len lén quan sát đối phương.

Nàng đang kề sát hắn, gần đến mức có thể nhìn thấy kết cấu của các cơ thay đổi theo động tác bơi.

Lần lượt nhìn lên phía trên, yết hầu gợi cảm, bờ môi mỏng và sắc, sống mũi cao, dưới cặp lông mày kiếm là đôi mắt màu xanh thâm thúy, gương mặt ẩn hiện dưới mái tóc ướŧ áŧ càng khiến hắn trở nên thâm sâu khó đoán.

Vẻ đẹp gợi cảm bùng nổ, đến cả người mẫu nam sεメy trên tạp chí cũng không bằng. Nàng mê mẩn âm thầm nuốt nước miếng, sau đó lại hoảng sợ thu lại tầm mắt.

Đây dường như là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy, mặt cô đỏ bừng, tim không tự chủ được đập thình thịch.....