Chương 10: Cởi!

Một nhóm người mặc đồ đen hùng hổ đi theo tới khách sạn bảy sao, Lãnh Cảnh Uyên trực tiếp ôm Thẩm Tiểu Ngư đi vào trong phòng.Trong phòng, Thẩm Tiểu Ngư nhìn bốn phía xung quanh, bên ngoài có vệ sĩ, đây là tầng 66, trong phòng còn có một người đàn ông lực lưỡng cao 1m9, hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.

Lãnh Cảnh Uyên lúc này đã thay áo phông trắng và quần ống rộng màu xám nhạt, anh hoàn toàn không có ý công kích, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cùng khí thế bức người làm nàng không dám nhìn thẳng.

Người đàn ông khoanh tay dựa vào khung cửa sổ, dáng vẻ lãnh đạm lười biếng.

"Cởi."

"Cởi cái gì?!" Thẩm Tiểu Ngư vẻ mặt cảnh giác, "Anh không phải chỉ muốn biết vết thương trên người tôi từ đâu mà đến sao?"

Lãnh Cảnh Uyên cho tay vào túi quần, bước tới ép cô vào góc tường, "Tôi còn muốn hơn thế nữa."

Bị ép vào góc tường, Thẩm Tiểu Ngư không có đường lui, "Còn muốn gì nữa?"

Lãnh Cảnh Uyên giúp nàng vén mái tóc rối bù ra sau tai, thanh âm trầm khàn.

"Có một nốt ruồi ở đùi trái và hai nốt ruồi ở giữa ngực, một lớn một nhỏ."

"Anh điên rồi, tôi không có."

"Tôi muốn xem."

Lãnh Cảnh Uyên mạnh mẽ cởϊ áσ khoác của Thẩm Tiểu Ngư, trên người chỉ còn một chiếc áo nội khiến Thẩm Tiểu Ngư hoảng sợ không thôi, hai tay liều mạng che chắn trước ngực.

"Muốn tôi giúp em cởi những thứ còn lại?"

"A, đừng chạm vào tôi! Rất đau."

Bên ngoài phòng, Ám Ảnh cùng Ám Không đứng trên hành lang, dán tai vào cửa, nghe thấy âm thanh quen thuộc không thể giải thích.

"Lãnh thiếu mấy năm nay thâm tàng bất lộ a, chỉ mới vài phút, đã kêu thượng rồi."

"Chúng ta đã đi sai hướng, Lãnh thiếu đã đổi khẩu vị rồi, không thích như trước nữa, bây giờ lại thích những thứ xấu." Ám Ảnh gãi gãi đầu nói.

"Chậc chậc, khẩu vị thật độc đáo."

"Anh không phát hiện sao? Cô gái xấu xí kia có chút giống chị dâu."

"Đừng nói lung tung."

Ở góc hành lang, một bóng dáng nhỏ bé mặc đồ đen, đeo kính râm đen đang lén lút quan sát hai người đàn ông.

"Ám Ảnh, anh có nghe thấy tiếng chuông không?"

"Đâu có a, thôi chỉ nghe thấy tiếng phụ nữ."

Hiên Hiên lục túi xách, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Phải nhanh chóng hành động, nếu không sẽ bị bại lộ."

Cậu bé lấy ra một chiếc cung tên nhỏ, lắp vào một ống tiêm thuốc mê, híp mắt nhắm chuẩn vào mông Ám Không mà bắn, trúng ngay vào hồng tâm.

Ám Không không kịp phản ứng chân tay trở bên bủn rủn, loạng choạng ngã xuống đất.

Ám Ảnh còn chưa kịp phản ứng, cảnh giác liếc nhìn xung quanh. Đột nhiên cúc huyệt co rút lại rồi ngất đi.

Hiên Hiên nhìn xung quanh, đi tới cửa phòng, nhìn hai nam nhân trên mặt đất, giọng điệu thành khẩn "Xin lỗi đã bắn trật, ai bảo do các người lộn xộn."

Lâu lâu trong phòng lại truyền ra tiếng la hét của phụ nữ, Hiên Hiên vẻ mặt chán ghét. Ông ta còn đánh cả phụ nữ, hắn không biết phụ nữ là để yêu thương sao? Ông ta xứng đáng độc thân cả đời.

Cậu bé từ trong túi lấy ra "gói thuốc" tự chế cười đắc thắng "Lãnh tiên sinh, ông thật không nghe lời. Hậu quả của việc chọc giận tôi rất khủng khϊếp."

Cất gói thuốc đi, Hiên Hiên giẫm lên người Ám Ảnh nhón chân ấn chuông cửa, trước khi chạy đi còn không quên phủi sạch quần áo cho Ám Ánh, nói một câu làm phiền ngươi rồi.

Trên giường lớn, Lãnh Cảnh Uyên đè lên Thẩm Tiểu Ngư, một tay chế trụ đôi tay nàng, giam giữ trên đỉnh đầu nàng, tay còn lại chống lên giường, giữ lại một khoảng cách giữa hai người.

"Tôi muốn em cởi sạch."

"Anh, anh không sợ làm người vợ đã mất thất vọng sao?"

Lãnh Cảnh Uyên đột nhiên cúi người, hương thơm thoang thoảng còn sót lại đã in sau vào tâm trí anh từ bốn năm trước.

"Tôi càng ngày càng chắc chắn em chính là vợ của tôi."

"Chờ đã, để tôi tự cởi..." Thẩm Tiểu Ngư vẻ mặt dũng cảm, nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, đưa tay vén chiếc áo mỏng manh.

"Ding dong, ding dong."

Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, Thẩm Tiểu Ngư ngừng cởϊ qυầи áo, kéo kéo chiếc đai lên, khịt khịt mũi như con chó con, ngửi thấy một loại khí khác thường.

"Ngoài cửa hình như có chuyện gì, anh đi xem thử đi."

"Đừng có lừa tôi, nếu không..." Lãnh Cảnh Uyên liếc nàng một cái, ném áo khoác lên người nàng rồi đi ra mở cửa.