Chương 7: Gặp thoáng qua, nhịp tim tăng tốc

Một tuần sau, báo chí đưa tin đưa tin mới về kế hoạch phát triển làng chài, Lãnh thị đã giành được vụ đấu thầu phát triển làng chài thành khu nghỉ dưỡng, công ty đã điều một đoàn đội đến làng chài Tây Hải điều tra.Hiên Hiên nhìn thấy tin tức, tâm sự trong lòng càng nặng, hai tay chống lưng đi tới đi lui trong sân, chuông tiểu ngư trên cổ tay và cổ chân kêu lên không ngừng.

Người đàn ông goá vợ kia đúng là như lời đồn mềm cứng đều không ăn.

Ông lão độc thân, mau đến đây. Không cho ông đẹp mặt, Thẩm Đậu Hiên tôi cùng họ với ông!

****

Toà lâu đài to lớn xa hoa lộng lẫy, ánh trăng chiếu vào tấm kính pha lê trên đỉnh lâu đài khiến lâu đài toả ra ánh sáng hoa lệ.

Người đàn ông cao lớn đứng trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp, ngón tay mảnh khảnh cầm một ly rượu vang, tay còn lại sờ sờ một chiếc hộp nhỏ màu đen, Ám Ảnh đến gần, Lãnh Cảnh Uyên ném chiếc hộp cho hắn.

"Chuông nhắc nhở kêu lên liền gọi điện thoại cho tôi, muốn nói cái gì cũng được."

Ám Ảnh ngầm hiểu, Lãnh lão gia gần đây không ngừng thúc giục chuyện kết hôn, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện bốn năm trước, trái tim của Lãnh thiếu giống như đã chết. Đừng nói là phụ nữ, đến cả con ruồi cái cũng không thể đến gần.

Trên ghế chính của bàn ăn là lão gia tinh thần khoẻ mạnh uy nghiêm.

Hai bên lão gia là con trai thứ Lãnh Cảnh Uyên và cháu trai cả Lãnh Mặc Trì đang ngồi xe lăn, bên cạnh là cháu dâu cả Tang Mật Nhi, cô ta không có tay trái, nó đã bị con chó Lãnh Cảnh Uyên nuôi ăn mất.

Tang Mật Nhi liếc nhìn người đàn ông máu lạnh thờ ơ như ác quỷ đối diện, vừa hận vừa sợ, giọng điệu vô cùng khắc chế.

" Chú nhỏ, người đã đọc qua bản kế hoạch đầu tư công ty của Mặc Trì chưa? Nếu khả thi, chú có thể sớm rót vốn đầu tư không?"

Lãnh Cảnh Uyên nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đáy mặt lạnh lẽo âm trầm, qua một hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng,

"Rác rưởi không đáng để ta lãng phí một xu tiền."

Tang Mật Nhi còn muốn tiếp tục tranh thủ, lại bị Lãnh Mặc Trì túm góc áo. Tang Mật Nhi phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng chửi rủa, bất tài!

Lãnh Bá Ngàn uy nghiêm liếc nhìn Tang Mật Nhi, sau đó quay sang nhìn con trai mình "Cảnh Uyên, thiên kim nhà họ Sở cuối tuần sẽ trở về nước, hai người gặp mặt đi."

"Tuần này ?" Lãnh Cảnh Uyên cau mày "Tôi phải đi Tây Hải."

"Vậy thì dẫn Sở Lan đi theo cùng. Nghe nói phong cảnh ở đó rất tốt, thích hợp để phát triển quan hệ."

Ánh mắt Tang Mật Nhi sáng lên, "Ông nội, cháu cùng Mặc Trì cũng muốn đi. Chúng cháu đã lâu rồi không đi nghỉ dưỡng."

"Được, chỉ cần thiên kim nhà họ Sở đi, thì các cháu có thể đi cùng."

Lãnh lão gia là một ông già ranh ma, bản thân mình không nói được con trai, liền cử cả nhà đi theo để mai mối.

Lãnh Cảnh Uyên vươn tay xuống gầm bàn, vừa lấy khăn lau miệng, vừa ấn vào cái hộp nhỏ trong túi quần.

Sau vài giây, điện thoại liền đổ chuông.

"Có thông báo, phải mở một hội nghị khẩn cấp."

Lãnh Cảnh Uyên kéo xuống khăn ăn màu trắng, cho tay vào túi quần tiêu sái rời đi "Ba, công ty có việc gấp, con đi trước."

Ba ngày sau, hơn mười chiếc máy bay phản lực riêng của Lãnh thị đã tới biển Tây. Ngoài nhân viên công ty còn có thiên kim tiểu thư Sở thị Sở Lan và Lãnh Mặc Trì cùng Tang Mật Nhi đi theo.

Nhận được tin này, khách sạn Tiểu Ngư liền mở một cuộc họp.

Lãnh Cảnh Uyên dự định mua lại khách sạn Tiểu Ngư với giá gấp 10 lần, và sẽ chi trả số tiền bồi thường cao ngất ngưởng cho nhân viên khách sạn.

Nhân viên khách sạn đều là những người lớn tuổi đã làm việc lâu năm, bọn họ cũng không tham tiền bồi thường, càng có nhiều người đối với khách sạn có cảm tình không dứt, bởi vậy đa phần mọi người đêù không muốn khách sạn bị thu mua.

"Khách sạn Tiểu Ngư là tâm huyết của tôi, tôi nhất định sẽ không để nó bị san bằng. Tôi sẽ cố hết sức để giữ nó. Tan họp."

Thẩm Tiểu Ngư liếc nhìn đồng hồ, hôm nay là sinh nhật của Hiên Hiên. Dù sao cũng nên về nhà sớm một chút, sau khi tan họp cô liền vội vã về nhà.

Vừa ra khỏi khách sạn liền nhìn thấy đoàn người đông đúc, mọi người xúm lại tranh nhau xem người của Lãnh thị đế quốc.

Một đoàn người hùng hậu, toàn bộ mặc đồ màu đen hộ tống trước sau. Nhìn từ xa, giữa đám đông là người đàn ông mặc bộ vest màu xanh thẫm vô cùng đẹp trai, chiều cao khoảng 1m9 khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức. Cho dù đứng ở xa, người xem vẫn không khỏi bị rùng mình bởi khí lạnh từ hắn toát ra.

Thẩm Tiểu Ngư vốn muốn xem kẻ biếи ŧɦái gửi email quấy rối lúc nửa đêm trông như thế nào, nhưng lại bị đám người chen chúc làm rơi chiếc mũ, nàng vội vã cúi xuống tìm.

Một bàn tay có chút thịt hiện ra trước mắt nàng, nhặt chiếc mũ đội lên đầu cô, Hiên Hiên vuốt miếng lụa mỏng vừa bị nhăn, vừa che đi nốt ruồi xanh trên mặt Tiểu Ngư.

"Tiểu Ngư, muốn nghe dạy bao nhiêu lần mẹ mới nghe, đừng tò mò đi xem náo nhiệt, mẹ luôn như vậy khiến con không thể yên tâm!"

Thẩm Tiểu Ngư ôm lấy đứa con trai đang nghiêm túc giáo dục mình, mãn nguyện cười nói "Hiên Hiên, ở đây quá nhiều người, chúng ta mau về nhà thôi."

Lãnh Cảnh Uyên đang đi ngang qua đột nhiên dừng lại, nhìn qua đám đông ôn ào như tìm kiếm thứ gì đó.

Sở Lan quan tâm hỏi "Cảnh Uyên, có chuyện gì vậy ?"

Lãnh Cảnh Uyên bình tĩnh lại trái tim đang không ngừng tăng tốc của mình, thu hồi tầm mắt, nhìn xuống dưới, làn sóng trong mắt ngừng lại, ánh mắt trở lại dáng vẻ lạnh lẽo.