Chương 6: Lột sạch quần, đánh mông của ngươi

Nhìn Lãnh Cảnh Uyên trên TV, ba người trên bàn cơm Thẩm gia đều không thể bình tĩnh.Thẩm Tiểu Loa cùng Thẩm Gia Hải đưa mắt nhìn nhau, vị chủ đẹp trai này cùng Hiên Hiên nhà chúng ta quá giống nhau!

Phanh!

Hiên Hiên ném bát và cái muỗng nhỏ xuống bàn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

"Bọn họ đến khai phá làng chài, vậy khách sạn của mẹ phải làm sao bây giờ ? Không có khách sạn thì chúng ta ăn cái gì ? Người Lãnh Cảnh Uyên này lại dám đoạt đi công việc làm ăn của mẹ."

Tiểu Loa vỗ nhẹ vào lưng Hiên Hiên an ủi

"Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, khách sạn không còn, còn có dì đi đánh cá kiếm tiền cho con, ông nội còn có tài chữa bệnh cứu người."

Đang nói chuyện, giọng nói lạnh lùng và trầm ấm của Lãnh Cảnh Uyên trong TV lại vang lên.

"Lãnh thị không chỉ muốn phát triển làng chài, mà các vùng biển xung quanh cũng sẽ được cải tổ, bỏ đi ngành đánh bắt cá truyền thống, thực hiện các hoạt động trí tuệ nhân tạo hoàn toàn tự động và tạo ra một mô hình đánh bắt cá mới."

Phanh!

Lần này người ném bát là Thẩm Tiểu Loa.

"Lãnh Cảnh Uyên chết tiệt! Thật là quá đáng! Dám giành đi bát cơm của tôi."

Thẩm Gia Hải tắt TV, vuốt râu nhìn hai người một lớn một nhỏ, cười ra tiếng.

" Được rồi, ăn thôi. Việc phát triển một làng chài nhỏ không phải là điều xấu. Ta nghĩ đề xuất của Lãnh Cảnh Uyên khá hay. Có thể nhìn ra, anh ta là một doanh nhân có chiến lược."

9h tối, Thẩm Tiểu Ngư vẫn chưa về nhà, Hiên Hiên đã nằm trên giường gửi cho mẹ một tấm ảnh tự sướиɠ mát mẻ.

"Hiên Hiên đi ngủ, mẹ nhớ về nhà sớm. Ngủ ngon!"

Chớp đôi mắt to nhìn trần nhà dán đầy sao, Hiên Hiên trong lòng đầy tâm sự như thế nào cũng không ngủ được.

Bật máy tính bảng lên, cậu bé gõ tên Lãnh Cảnh Uyên để thu thập thông tin.

Nhìn người đàn ông có đôi mắt xanh giống hệt mình trong bức ảnh, cậu bé dùng ngón tay út chỉ lên đầu Lãnh Cảnh Uyên.

"Lãnh tiên sinh, hãy tiếp chiêu đi!"

Hiên Hiên giở sổ ghi chép của mình ra, đối chiếu với cách gõ chữ mẹ đã dạy viết email gửi đến Lãnh thị với danh nghĩa khách sạn Tiểu Ngư.

Trên tầng cao nhất của toà nhà Lãnh thị.

Trợ lý giám đốc Ám Thần đang xử lý đống văn kiện xếp cao như núi, trên máy tính thông báo có email mới, Ám Thần liếc nhìn chủ đề của email. Trợn tròn mắt!

Làm trợ lý giám đốc bốn năm, anh thấy Lãnh Cảnh Uyên nhận được không ít thư tình, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy có người gửi thư khiêu chiến. Anh bây giờ vô cùng tò mò cái người không có mắt này có địa vị gì.

Lãnh tiên sinh, đây là một bức thư tuyên chiến.

Ta đại diện cho làng chài cảnh cáo ngài, chúng tôi không hoan nghênh công ty ngài đến phát triển làng chài của chúng tôi, bây giờ hãy dừng lại kế hoạch của ngài. Nếu không, tôi sẽ lột sạch quần áo ngài, khiến mông ngài nở hoa!

"Chậc chậc" Ám Thần sờ sờ cằm, "Đủ bạo lực."

Việc này rất khó giải quyết, vẫn là nên trực tiếp gửi tới Lãnh gia đi.

Trời đã khuya, khách sạn yên tĩnh trở lại, Thẩm Tiểu Ngư mở thu nhập ngày hôm đó ra xem, nhìn những con số trên đó, thoả mãn mà xoa xoa cái cổ đau nhức của mình.

Nàng chuẩn bị đóng cửa để về nhà với con trai thì một email mới đến.

Kế hoạch phát triển làng chài sẽ không dừng lại. Ta thật chờ mong ngươi lột sạch quần áo và đánh vào mông ta.

"Di, đồ biếи ŧɦái! Gửi email quấy rối vào ban đêm." Thẩm Tiểu Ngư nhìn lướt qua nội dung rồi đóng email lại, sau đó liếc nhìn người gửi.

Lãnh Cảnh Uyên ? Hình như nàng đã từng nghe qua cái tên này, nhất thời không nhớ ra được, hắn khẳng định là một lão sắc quỷ đầu hói bụng phệ.