Chương 11: Cô gái này, anh đã định rồi

Thẩm Tiểu Ngư nhìn gói thuốc ngoài cửa, tim đập thình thịch, đây là băng gạc mà ông nội nàng dùng. Nhìn đồ thủ công này, không cần nghĩ, chắc chắn là do con trai cưng của nàng làm.Nàng vội vã kéo Lãnh Cảnh Uyên vào phòng, mở cửa sổ thông gió, "Trong đó có lượng ether rất cao, nếu hít nhiều, anh có thể sẽ hôn mê đến 1 tháng."

"Là em làm?" Lãnh Cảnh Uyên lấy điện thoại ra quay số.

Thẩm Tiểu Ngư nhân cơ hội mặc quần áo vào, nói "Tôi vừa rồi ở cùng anh, sao có thể là tôi làm."

"Ám Thần, đến cửa phòng tôi, đánh thức Án Ảnh và Ám Không. Ngoài cửa có thuốc mê, đi điều tra là do ai làm, tuyệt đối không buông tha."

Thẩm Tiểu Ngư bị doạ đến hai chân mềm nhũn, tên biếи ŧɦái này vừa rồi khi dễ nàng, giờ còn không buông tha cho con trai nàng.

"Đợi đã."

Lãnh Cảnh Uyên cau mày nhìn cô.

"Tôi đồng ý cho anh xem thân thể tôi với điều kiện, không được truy cứu ai đã hạ thuốc mê."

"Là ai mà khiến em khẩn trương như vậy, còn không ngại cởi hết cho tôi xem?"

"Là người quan trọng nhất cuộc đời tôi."

Thần sắc Lãnh Cảnh Uyên đông cứng lại, anh nắm chặt điện thoại trong tay, lực đạo mạnh đến mức khiến bàn tay nổi lên gân xanh. Lãnh Cảnh Uyên đè xuống khó chịu trong lòng, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, cánh tay tùy ý duỗi lên thành ghế, ánh mắt tà mị rơi trên người Tiểu Ngư thầm đánh giá.

Nàng cùng Ca Nhi có vóc dáng tinh tế giống nhau, chỉ khác ở vết bớt to bằng nửa bàn tay trên má, còn có...

Mặt Tiểu Ngư đỏ lên, ánh mắt của hắn như muốn xuyên thủng nàng. Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng. Nghĩ vậy, nàng vào phòng tắm cởi bỏ quần áo rồi quấn lên khăn tắm.

Mặc dù trên người quấn khăn tắm, nhưng cảnh vật trước mắt được so sánh với vưu vật nhân gian cũng không quá, thân thể này đủ để gợi lên ý nghĩ xấu xa trong lòng đàn ông, khuôn mặt ngây thơ vô tội lại khiến nam nhân yêu thương. Hắn không khỏi nghĩ đến buổi tối bốn năm trước, hắn cũng từng bị thân thể này mê hoặc đến điên cuồng...

"Tiên sinh, nếu tôi đáp ứng được yêu cầu của anh, thì mong anh thực hiện đúng lời hứa."

"Tôi không bao giờ nuốt lời." Ngón tay người đàn ông nhịp nhàng vỗ vỗ lên chân, "Lại đây."

Bàn chân Thẩm Tiểu Ngư nặng như đeo chì, nàng bước từng bước nặng nề đi tới. Ánh mắt người đàn ông trên sô pha sáng đến chói mắt, người đàn ông cực phẩm như vậy, có rất nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyện vì hắn mà cởi đồ, nhưng nàng nhìn vào đôi mắt thâm trầm kia lại cảm thấy bi thương cùng sợ hãi, loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, khiến nàng không thể giải thích được.

Tay đặt ở nút thắt khăn tắm, giờ nàng chỉ cần gỡ bỏ liền bị người đàn ông này nhìn hết.

Hơi ngẩng cằm, nàng nhìn chằm chằm vào hắn," Trước khi làm chuyện đó, anh hãy nói cho tôi biết, một người phụ nữ ở trước mặt anh cởi sạch đồ, anh có phải hay không rất có cảm giác chinh phục? Vì để kiểm tra suy đoán của anh mà phải cởi bỏ hết tôn nghiêm của tôi, có phải hay không rất thú vị?"

Lãnh Cảnh Uyên nhìn chằm chằm Thẩm Tiểu Ngư, thần sắc phức tạp khó phân biệt, đôi mắt của cô ấy giống với đôi mắt của cô gái bước tới chỗ anh từ gian hàng đấu giá bốn năm trước như đúc, đôi mắt đó khiến anh cảm thấy đau lòng.

"Tôi trả lời câu hỏi của em, không phải."

Lãnh Cảnh Uyên đứng dậy, hướng đôi mắt lạnh lẽo về phía cửa sổ, nhất định nàng cảm thấy hành vi của anh là vô lễ, nhưng chỉ anh mới biết nguyên nhân, anh không muốn giải thích.

Khi Thẩm Tiểu Ngư mặc quần áo đi ra, người đàn ông vẫn đứng đó, ánh mặt trời chiếu lên thân hình đĩnh đạc của hắn toả ra một vòng hào quang, đậm khí chất kiêu hãnh.

"Chính anh là người từ bỏ việc xem thân thể tôi, vậy anh có thể hay không đừng truy cứu việc hạ thuốc mê?" Giọng điệu nàng thận trọng mang theo chút thỉnh cầu.

"Được, nhưng trước phải trả lời vấn đề của tôi____ vết thương trên vai em có phải do súng bắn không?"

Đôi mắt màu xanh nhạt chợt sáng lên, "Em tên là gì?"

"Thẩm Tiểu Ngư."

"Phó Tuyết Ca là gì của em?"

"Tôi căn bản không biết cô ấy, thưa ngài."

Lãnh Cảnh Uyên chăm chú nhìn nàng, ngón tay mảnh khảnh khẽ nâng cằm nàng, "Em lặp lại lần nữa?"

Hai mắt giao nhau, Thẩm Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt vô tội, "Lặp lại cái gì?"

"Câu cuối."

"Tôi căn bản không biết cô ấy."

"Không đúng."

"Tôi căn bản không biết cô ấy, thưa ngài."

Ánh mắt Lãnh Cảnh Uyên kích động, nhìn cô gái đang trợn mắt trong ngực mình, giọng điệu khẳng định "Phó Tuyết Ca!"

Thẩm Tiểu Ngư có chút bối rối, hơi lùi về phía sau, "Tôi không phải!"

Nở nụ cười xấu xa, người đàn ông duỗi tay kéo thắt lưng nàng, đem nàng trói chặt trong l*иg ngực.

Thẩm Tiểu Ngư đâm vào l*иg ngực cứng rắn của hắn mùi nước hoa nhàn nhạt khiến nàng hô hấp khó khăn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu lam nóng rực, trái tim nàng như bị một bàn tay to bóp chặt. Trong giây lát, nàng cảm thấy khuôn mặt này cùng con trai nàng thật giống nhau.

Lãnh Cảnh Uyên ôm nàng, cảm giác xúc động bị phong ấn đã lâu như được bật công tắc. Cảm xúc của hắn dâng lên như thủy triều không thể nào kiềm chế được,"Đây không phải sự trùng hợp. Cơ thể, hơi thở, giọng nói còn có cách em gọi tôi là ngài đều giống cô ấy. Rõ ràng em chính là cô ấy."

Tất cả về Ca nhi, đều được hắn in sâu trong tâm trí của mình.

Lần đầu tiên anh cảm thấy rung động không phải bốn năm trước, mà là trước đó, khi Phó Tuyết Ca mười sáu tuổi.

Anh được mời tham dự lễ họp mặt cựu sinh viên, lúc đó cô trên sân khấu khiêu vũ. Nhìn cô, anh thầm nhủ, cô gái này anh đã định. Anh luôn như vậy, rất ít khi bị thứ gì thu hút, nhưng khi đã muốn thì phải có được, nhất định không buông tha.

Cuối buổi họp mặt cựu sinh viên, cô đã ngăn anh lại, rụt rè nói, anh ơi, anh có thể kí tên cho em không, bạn em rất ngưỡng mộ anh. Sau khi đi công tác trở về, anh nhận được tin cô ấy đã là bạn gái của cháu trai anh.

Kể từ đó, anh yêu thầm cô 7 năm, người phụ nữ trước mặt đã làm kí ức của anh trở nên sống động, anh chắc chắn cô ấy đã trở lại.