Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Diệp Phiếm Chu, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có lẽ Tô Thừa muốn chờ đến khi ít người hơn rồi mới ra ngoài, dù sao thì bây giờ quả thực quá đông đúc.
Dù sao khát vọng được gặp cha mẹ quá dữ dội, Diệp Phiếm Chu xoay người lại, vội vã rời phòng học.
Khi bóng dáng của anh biến mất ở ngoài cửa, cũng là lúc anh đã bỏ lỡ hình ảnh người ở trong góc kia vừa mới ngẩng đầu lên.
Vào lúc học cấp ba, Diệp Phiếm Chu vẫn luôn có tài xế chuyên đưa đón anh đi học. Vì vậy sau khi ra khỏi trường, anh dựa theo trí nhớ của mình để tìm nơi đậu xe thường ngày.
Khi đi đến gần, Diệp Phiếm Chu có thể mơ hồ nhìn thấy phần sau đầu bóng loáng quen thuộc của chú Vương.
Chắc hẳn là chú ấy xuống xe để hít thở không khí trong lúc chờ đợi Diệp Phiếm Chu tan học. Lúc này chú ấy đang đưa lưng về phía Diệp Phiếm Chu, trông có vẻ chú ấy đang nói chuyện phiếm với ai đó, hơn nữa còn trò chuyện rất vui vẻ.
Trong lòng Diệp Phiếm Chu chỉ muốn về nhà: “Chú Vương!”
Khi nghe thấy giọng nói của anh, chú Vương ngay lập tức xoay người lại, cười nói: “Cậu chủ đã tan học rồi à?”
Diệp Phiếm Chu đáp lời, anh xách cặp định vòng qua người chú ấy để mở cửa xe. Lúc này, sau lưng chú Vương vang lên giọng nói cực kỳ hào hứng của thiếu nữ: “Anh Phiếm Chu!”
Giọng nói rất vui vẻ nhưng lại khiến cho cơ thể của Diệp Phiếm Chu cứng đờ trong nháy mắt.
Từ lúc sống lại đến bây giờ, những ký ức đã bị phớt lờ một cách cố tình, vào lúc này đã trào ra một cách không thể kiểm soát được. Toàn bộ máu trong người anh đều ngừng chảy, đông cứng và chảy ngược lại, sự hoảng loạn tột độ trào ra từ trong trái tim.
Một cô gái tóc dài với dáng vẻ đáng yêu vui vẻ bước ra từ sau lưng chú Vương, cô ta đeo một chiếc nơ hình con bướm màu đỏ. Ngay cả bộ đồng phục học sinh bình thường cũng được thiếu nữ chỉnh sửa một cách cẩn thận để trông thon gọn và xinh đẹp.
Trái tim Diệp Phiếm Chu đập loạn xạ, đầu váng mắt hoa. Anh biết rằng tình trạng bây giờ của bản thân chắc chắn có vấn đề, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để nặn ra một nụ cười mỉm, cố gắng che đậy sự kỳ lạ của bản thân: “Từ Anh.”
Từ Anh nhẹ nhàng bước những bước nhỏ đi đến bên cạnh Diệp Phiếm Chu, vừa định kéo tay anh để làm nũng thì bị sắc mặt của Diệp Phiếm Chu hù dọa, cô ta hoảng hốt sờ trán anh: “Anh Phiếm Chu ơi, tại sao sắc mặt của anh khó coi đến như vậy? Anh bị bệnh à?”
Diệp Phiếm Chu theo phản xạ có điều kiện lùi về sau ba mét, nói bằng giọng khàn khàn trong ánh mắt bị tổn thương của Từ Anh: “…Không có chuyện gì đâu.”
Chỉ có điều…Gặp lại người đã gϊếŧ chết bản thân trong kiếp trước nên anh cảm thấy hơi căng thẳng mà thôi.
Diệp Phiếm Chu đã rất nổi tiếng từ khi còn nhỏ.
Anh có vẻ ngoài đẹp trai, có tính cách tốt bụng và chính trực dưới sự kiểm soát nghiêm khắc và chặt chẽ của gia đình. Anh đã là một quý ông nhỏ chu đáo từ khi còn học mẫu giáo. Trong một đám khỉ con thích hất váy các bạn nữ thì hiển nhiên anh trông có vẻ lạc lõng.
Và cũng đặc biệt được các cô gái nhỏ yêu thích.
Trong những cô gái thích anh, Từ Anh không phải là người có điều kiện xuất sắc nhất, nhưng tuyệt đối là người đặc thù nhất.
Bởi vì tình cảm của cô ta đã đạt đến mức độ bệnh hoạn và cực đoan.
Nếu dùng từ ngữ kinh điển để hình dung thì đó chính là “bệnh yêu một cách thần kinh”.
Từ Anh yêu Diệp Phiếm Chu từ cái nhìn đầu tiên. Sau hai năm theo đuổi không thành công trong giai đoạn cấp ba, cô ta không tiếc từ bỏ việc học và chạy theo Diệp Phiếm Chu ra nước ngoài. Cũng bởi vì trong bốn năm học đại học Diệp Phiếm Chu vẫn luôn từ chối và tránh né cô ta khiến cho cô ta trở nên điên cuồng rồi lựa chọn được ăn cả ngã về không.