Chương 25: Giao hòa (H)

Giữa hai chân Tô Tình không còn gì ngăn trở, không khí lùa vào, cô cảm nhận được hơi lạnh ẩm ướt, đầu đột nhiên tỉnh táo lại: "Đừng ở đây."

Cái giường này vừa bị cô gái kia chạm vào, cô không thích.

Ánh mắt cô mê ly trong vắt, ngước lên khỏi l*иg ngực quyến rũ anh, âm cuối dài giọng: "Tới phòng ngủ của chúng ta đi ưʍ..."

Dư Sinh gần như bị cô ôm lấy, không thể động đây. Có bao giờ anh thấy được dáng vẻ xinh đẹp mê người này của cô đâu.

Đêm tân hôn, cô quật cường, lại còn ấm ức, mà hôm say rượu đó, ký ức anh nhớ được không nhiều. Sau thấy trên người cô có nhiều dấu vết bị anh làm ra, anh không cho là cô hưởng thụ được bao nhiêu.

Không có được câu trả lời lại của anh, cô có hơi nhụt chí. Ngẫm nghĩ một lúc, dâng đôi môi đỏ xinh đẹp động lòng người lên. Giọng điệu mềm mại mang theo ý nũng nịu.

"Có được không?"

Dư Sinh mới lấy lại tinh thần, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của cô: "Được."

Mặc dù cô cao gầy, nhưng có thể xinh xắn mềm mại, khung xương cân xứng. Anh bế cô lên một cách dễ dàng, con quái vật to lớn đã sớm cách lớp vải chống vài hoa huyệt không có bất cứ thứ gì che chắn của cô.

Từ đây tới phòng ngủ chính cũng chỉ có tầm mười bước. Ban đầu Dư Sinh đi cực chậm, lại vì cô không ngừng uốn éo, trêu chọc mình nên bước chân nhanh hơn, chỉ mất mấy giây đã tới căn phòng của hai người.

Anh cứ vậy mà ôm cô ngồi ở một bên mép giường. Môi cô theo cơ thể lắc lư mà hướng xuống. Vươn tay chủ động cởi thứ đang bao quanh trói buộc gốc rễ của anh.

Dươиɠ ѵậŧ thô to hoàn toàn bại lộ trước mắt cô. Khoảng cách gần như vậy, màu sắc của qυყ đầυ hơi nhạt so với phần cán, thân gậy cao to bóng mượt. Ở khe mã mắt đã bốc lên chất lỏng trong suốt.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay cô không ngừng tăng lên, thậm chí xuất mồ hôi. Yết hầu bất giác nhấp nhô, cảm giác giữa hai chân càng thêm trắng nõn nà.

Cô cầm lấy, hôn nhẹ lên chất lỏng lộ ra ở qυყ đầυ kia, lúc đang muốn nuốt vào, anh lại bế cả người cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình.

"Dùng tay." Giọng nói lạnh mà du dương như đàn Cello. Lúc này mang theo hơi thở dục tình nồng đậm, dán lên vành tai mẫn cảm đỏ ửng của Tô Tình: "Anh dạy cho em."

Động tác trên tay cô khựng lại, bị bàn tay mang theo hơi lạnh của anh chụp lên. Lòng bàn tay mềm mại của cô nhanh chóng vuốt ve trên dưới, còn thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay xoa qua mã mắt, và cả hai túi tinh nặng trĩu.

Tay cô bị anh nắm rất chặt, gần như không theo kịp tốc độ của anh. Cuối cùng, anh buông tay cô ra, bắt đầu động thân trong lòng bàn tay nắm chặt của cô.

Cô bị cảnh tượng da^ʍ mỹ trước mặt hấp dẫn. Bên trong hoa huyệt ngứa ngáy khó chịu, từng dòng mật dịch chảy ra. Cô ngồi trên đùi anh, chất lỏng nhỏ xuống rơi trên đùi anh.

Dư Sinh nhìn thấy rõ, cười khẽ ôm cô đặt xuống giường lớn. Cô dựa lưng vào thành giường, hai chân khép chặt dần bị anh mở ra...

Anh biết cô đã sớm động tình, không ngờ mật huyệt chật hẹp của cô đã nhầy nhụa tới mức này. Khe thịt có hơi mở ra dụ dỗ anh xâm nhập vào.

Anh hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn cắm ngay vào. Cô còn cần mở rộng, phải từ từ, không gấp được.

Anh đυ.ng vào, vươn tay mở mép thịt của cô ra, trực tiếp hôn lên.

"Ưm a..."

Tiểu huyệt trống rỗng khó chịu đột nhiên bị dị vật xông vào. Cô thoải mái kêu lên. Âʍ đa͙σ mẫn cảm run rẩy tiết ra chất lỏng.

Động tác giữa răng môi anh càng ngày càng càn rỡ.

Dùng đầu lưỡi thô trượt thẳng vào mật đạo chặt chẽ của cô, giống như dươиɠ ѵậŧ đang giao hợp nhanh chóng đâm rút. Một lúc sau lại dùng răng gặm cắn hoa hạch. Còn không ngừng nuốt xuống hoa dịch chảy ra.

"Ưʍ... sâu hơn một chút nữa..."

Dưới đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của anh, Tô Tình đã mềm như vũng nước, tiếng kêu yêu kiều không ngừng thốt ra.

Anh liếʍ láp như lang như hô để cô đạt tới cao trào, trước mắt không ngừng có ánh sáng trắng xuất hiện, hai chân mảnh khẳng căng chặt, cũng may đang dựa vào thành giường nên không ngã xuống.

Dư Sinh ôm cô ngồi lên hông mình, thấy cô vẫn còn vẻ đê mê, anh gọi tên cô: "Tô Tình, tự em tới đi..."

Cô nói, để cô tới, cô sẽ không sợ.

Tô Tình chỉ có thể kiên trì đỡ dươиɠ ѵậŧ của anh, muốn cho nó xuyên qua huyệt đạo ẩm ướt. Nhưng, của cô quá trơn, quá hẹp, dươиɠ ѵậŧ to lớn cứ lướt qua âm thần của cô, không vào được.

Dư Sinh nhìn dáng vẻ vụng về của cô, cố đè xuống ham muốn trực tiếp đi vào huyệt thịt chặt chẽ của cô.

Hai tay anh nắm chặt thành đấm, trên trán, sau gáy là một lớp mồ hôi mỏng. Âm thanh dụ dỗ, kìm nén truyền tới: "Em dùng tay tự mở của mình ra..."

Tô Tình cũng không chịu nổi, thuận theo mà cúi thấp đầu nhìn eo cả hai. Sau đó, một tay dùng ngón tay tách cánh hoa nhỏ ra, một tay nắm chặt côn ŧᏂịŧ của anh, chậm rãi thăm dò tìm tòi. Cuối cùng, qυყ đầυ nhiễm ái dịch của cô tìm tới cái khe miệng, nhẹ nhàng đi vào.

Cuối cùng cô thở ra một hơi, buông lỏng cơ thể đi xuống.

Đã qua hơn hai tháng, hoa huyệt đã khôi phục như ban đầu lần nữa bị chống ra. Mật huyệt ướŧ áŧ của cô lại thả lỏng, lúc dươиɠ ѵậŧ tiến vào gần như bị đẩy tới chỗ sâu nhất, khó khăn chống vào miệng cung của cô.

"Sâu qua... ách a..."

Tô Tình vẫn lờ mờ cảm giác được cảm giác xé rách truyền từ chỗ giao hợp tới. Mặc dù cảm thấy bớt đau hơn lúc trước nhiều, nhưng cô vẫn đau quá, có hơi nhíu đôi mày thanh tú.

Nhưng mà cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất. Sau đó là tê dại tới tận xương, hoa huyệt bị đâm run rẩy, từ đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt chạy tới.

Cô lắc mông, bám trên cánh tay rắn chắc của anh mà chuyển động. Nhưng mà sau mấy chục cái, thể lực của cô cạn kiệt, bất lực mà nằm sấp trong l*иg ngực anh.

Dư Sinh híp mắt, bóp lấy eo thon của cô, nhanh chóng lên xuống, còn vào lúc lút cán, eo nhếch lên theo, chọc tới miệng cung của cô.

Từng tầng nếp thịt phủ lên dươиɠ ѵậŧ to dài của anh, đường hành lang ướŧ áŧ của cô càng thêm chặt khít, quấn lấy côn ŧᏂịŧ nóng hổi làm anh đau nhức.

Khi anh không ngừng chống thật sâu tới chỗ thịt mềm mẫn cảm của cô, cô bóp lấy cánh tay anh, lại leo lêи đỉиɦ cao cực lạc.

Anh cũng sắp ra rồi, nhanh chóng mà hung hãn ra vào mấy chục cái ở hoa huyệt thít chặt của cô. Cuối cùng bắn từng luồng dịch đặc vào trong miệng cung của cô...

Trận giao hòa gắn kết tìиɧ ɖu͙© lần đầu tiên xảy ra như thế.

Cơn cao trào chợt ngừng, Dư Sinh rút côn ŧᏂịŧ hơi mềm ra, dịch tình của hai người nhanh chóng ào ra. Thấy vậy, bụng dưới anh xiết chặt, côn ŧᏂịŧ lại cửng lên.

Anh vội vàng đi sang một bên, xuống giường tính vào phòng tắm. Cô nhăn nhó không chịu để anh đi, cả người đỏ ửng vì nóng dính tới

Sau cơn hoan ái, cơ thể hai người đều dinh dính, nhơn nhớt, anh cúi đầu hôn lên mi tâm của cô: "Anh đi xả nước tắm đã."

Tô Tình không buông anh ra, anh thở dài. Ban đầu tính xả nước tắm xong thì đưa cô đi tắm rửa, bây giờ trực tiếp bế cô vào.

Nhẹ tay đặt cô vào bồn tắm lớn có thể chứa được hai người. Mở nước nóng tới số lớn nhất, cô lẩm bẩm rồi thoải mái dựa vào bồn tắm lớn.

Dư Sinh không dám xem tiếp, mở vòi hoa sen. Điều chỉnh nhiệt độ thấp cọ rửa cơ thể. Anh nhanh chóng tắm xong, lau khô cơ thể tính đỡ cô lên, không muốn cho cô ngâm nước lâu quá.

Tô Tình ghé vào bồn tắm, gối lên bờ vai trần nhìn anh, ánh mắt mê say lại trong vắt.

Sự khô nóng vừa dập được một ít do tắm nước lạnh lại bị cô dụ lên. Anh cố ý lạnh mặt, đi qua bế cô.

Bỗng nhiên, cô lại vươn tay kéo anh xuống. Anh cũng bị kéo vào bồn tắm. Cơ thể mềm mại phủ lên, cô theo dòng nước ấm, tìm được gốc rễ căng chướng đến phát đau của anh, ngồi lên, không nhúc nhích.

Anh nghiến răng, chưa từng thấy dáng vẻ chủ động thế này của cô. Gần như là gặm nhấm cánh môi cô, ôm eo cô bắt đầu nhanh chóng điều khiển.

Tiếng đυ. âm huyệt bạch bạch theo tiếng nước chuyển động vang lên, nước trong bồn không ngừng tràn ra.

...

Cuối cùng, Tô Tình bị anh bế đặt lên bồn rửa tay. Rời khỏi dòng nước ấm áp, bờ mông chạm vào mặt đá lạnh, cô run rẩy kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của anh.

Bị cô kí©h thí©ɧ, anh dùng sức kéo hai chân cô ôm vào eo, bắt đầu hung ác ra vào...

Lần thứ hai Dư Sinh xuất ra trong phòng tắm, cơ thể cô đã mẫn cảm không chịu được. Anh không dám làm bậy nữa. Lại mở vòi hoa sen, dùng nước nóng cọ rửa qua loa cơ thể của cả hai.

Nằm trên giường, Dư Sinh ôm cô trong lòng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khóe mắt có hơi phiếm hồng của cô, đôi môi lành lạnh khẽ chạm vào chóp mũi đẹp đẽ của cô.

Anh không buồn ngủ, môi mỏng khẽ mở, nói với cô: "Không có ai cả... trừ em..."

Trong mắt cô mông lung hiện lên tầng hơi nước sau cơn hoan ái, đuôi mắt đỏ bừng. Cô đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng nghe thấy anh nói chuyện với mình, vẫn nghi hoặc nhìn anh.

Anh cúi đầu, vùi vào phần gáy non mịn như ngọc của cô, giọng nói trầm khàn truyền tới: "Sau khi kết hôn, anh không có chạm vào người phụ nữ nào khác."

Đây là trách nhiệm của anh đối với cô.

Mặc dù anh liên lạc với cô gái kia, nhưng cuối cùng không đi. Không ngờ đánh bậy đánh bạ để người ta tìm tới cửa, đó cũng là do anh nhất thời giận cô lạnh nhạt, ai bảo cô luôn mồm nói anh đi tìm người phụ nữ khác chứ.