Chương 23: Ướt

Tô Tình lùi xuống luôn, bàn tay khí thế khinh người chỉ tay vào người khác cũng vô lực rũ xuống. Mặt mày cũng ỉu xìu đi, trên sàn nhà bóng loáng miễn cưỡng chiếu ra dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cô.

Dư Sinh ý thức được Tô Tình hiểu nhầm rồi, bỗng đẩy cô gái đang ngồi trên người mình xuống giường, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cô gái trên sàn nhà.

Cô gái kia cảm nhận được sự tức giận của Dư Sinh, vừa rồi cô ta dụ dỗ như thế mà anh cũng chỉ giống như người ngoài cuộc vậy, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta. Cô ta giật mình vì bản thân tính sai rồi, đáng lẽ không nên đuổi theo anh về nhà! Run rẩy kéo lại quần áo, cuối cùng chật vật chạy đi.

Dư Sinh đứng lên, kéo cái chăn mỏng trên giường khoác vào người cô. Cô cúi đầu, giọt nước nóng hổi to như hạt đậu tí tách rơi trên mu bàn tay của cô, sấy cho đáy lòng anh run lên.

Dư Sinh giảm bớt đi sự thâm trầm trong tiếng nói, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên: "Khóc cái gì?"

Tô Tình lẳng lặng vươn tay lau nước mắt, không nói một lời, ánh mắt rơi trên đôi môi mỏng đang mấp máy của cô.

Tay của cô chạm tới tay anh, có hơi lạnh. Anh cúi đầu nhìn xuống, vừa rồi cô đi chân trần trên nền nhà chạy tới.

Dư Sinh gần như chưa từng thấy Tô Tình khóc, ngoại trừ sau lần say rượu, cô ngầm chịu đựng mà nghẹn ngào nức nở. Đêm nay cô khóc vừa an tĩnh vừa ác.

Sợi dây nào đó sâu trong lòng cuối cùng đứt phựt, anh thu lại ý lạnh quanh người, thở dài bế cả cô lẫn chăn lên.

Mình thì ngồi trên giường, đặt cơ thể mềm mại của cô trên hai chân, lòng bàn tay có vết chai lau đi nước mắt của cô.

Dựa vào trong lòng anh, Tô Tình mới dần dần bình tĩnh lại: "Anh đừng mang phụ nữ... về như vậy..." Mang về sỉ nhục cô.

Cô cũng là người có máu có thịt, không chịu nổi kí©h thí©ɧ thế này.

Dư Sinh nhếch môi, ôm chặt cơ thể đang rét run của cô thêm một chút: "Không phải em bảo tôi đi tìm người phụ nữ khác à?"

"Ít nhất..." Cô lại cúi đầu, nhìn chằm chằm hàng cúc áo vẫn đóng chặt trên người anh: "Đừng ở trước mặt em."

Anh cười khẽ, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đúng là cái lý gì cũng bị em chiếm..."

Tô Tình nghe ra được sự thả lỏng trong lời nói của anh, cắn môi, có hơi do dự: "Anh ở nhà, em, em có thể."

Dư Sinh có hơi kinh ngạc nhìn cô, cảm thấy quái lạ khi nghe cô nói vậy, trong đôi mắt u tĩnh như đầm sâu hiện lên bóng dáng cô...

"Tô Tình, em không cần phải như vậy."

Anh vươn tay, ma sát gan bàn chân lạnh buốt của cô. Nhiệt độ lòng bàn tay anh cũng hơi thấp, không làm ấm được lòng bàn chân cô. Chỉ có thể dựa vào vuốt ve để làm ấm cho cô.

Anh không có nửa phần dục tình, chỉ nghĩ đơn giản rằng muốn làm ấm chân cho cô. Thuốc kí©ɧ ŧìиɧ mà Tô Tình vừa mới uống cũng dần có tác dụng.

Cơ thể từ từ ấm lên, với cả còn có hơi nóng. Cô bị anh khoác chăn, còn ôm vào trong lòng, mùi sữa tắm hương bạc hà trên người anh giống hệt mùi trên người cô, chúng ầm ĩ không ngừng xông vào khoang mũi cô.

Tô Tình nhạy cảm phát hiện giữa hai chân đã ướt. Cô động tình rồi...

Cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn nhắm chuẩn lên đôi môi lạnh của anh.

Dư Sinh vẫn luôn cúi đầu xoa bóp mu bàn chân cho cô, bất ngờ bị đôi môi mềm của cô phủ lên.

Hơi thở quen thuộc của cô phả vào mặt. Người phụ nữ từng là bạn giường ban nãy vừa dụ dỗ, trêu chọc trước mặt anh, anh lại không lên nổi tia du͙© vọиɠ, một nụ hôn nhẹ nhàng của cô bỗng làm dưới bụng anh căng cứng, du͙© vọиɠ hung mãnh dâng lên.

Dư Sinh đột nhiên ý thức được, có lẽ anh đã trúng một loại độc tên là Tô Tình. Thứ độc kia chậm rãi xông vào da thịt anh, chờ đến khi anh ý thức được thì nó đã ngấm sâu vào tận xương tủy.

Môi anh rất lạnh, lúc cô đυ.ng tới, một luồng nhiệt từ eo xông xuống dưới.

Cô yêu kiều phát ra một tiếng hừ, đầu lưỡi vươn ra ngoài, muốn cạy mở hàm răng đang đóng chặt của anh.

Mặt Dư Sinh lạnh đi, áp lại du͙© vọиɠ của mình, tình huống thế này cực kỳ không thích hợp. Anh đỡ cô, kéo dãn khoảng cách của hai người, nặng nề quát cô: "Tô Tình, đủ rồi..."

Đêm nay anh vẫn luôn gọi tên cô, cô rất thích. Nhưng lời từ chối của anh nằm ngoài dự liệu của cô.

Rời khỏi đôi môi anh, luồng nhiệt nơi bụng như không chịu nổi áp chế, chỉ một thoáng đã nhanh chóng tràn ra toàn thân. Cô cảm giác cả người từ trên xuống dưới đều khô nóng, mỗi mạch máu đều đang điên cuồng phun trào.

Càng làm cô khó chịu hơn là, sự khô nóng bên trong rõ ràng còn xen lẫn ngứa ngáy. Trong mật huyệt như có vô số con côn trùng đang di động.

Tô Tình khó chịu kẹp chặt hai chân, mong có thể giảm bớt tình hình này. Nhưng cô đã đánh giá thấp hiệu quả của thuốc kí©ɧ ŧìиɧ rồi.

Cô không làm dịu được chút nào hết, ngược lại khiến cho cảm giác của hoa huyệt càng thêm rõ ràng, động tác chỉ hơi mạnh một chút, sẽ có mật dịch từ trong đường hành lang thấm ra, làm ướt đáy qυầи ɭóŧ.

Cô vừa khổ sở, vừa khó chịu, dùng đôi mắt không được thỏa mãn mà nhìn anh, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh.