Chương 80

Gã đàn ông ngơ ngác nhìn ảnh chụp, lẩm bẩm: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”

Giang Lạc lại lướt sang ảnh của Phó Viện Nhi: “Cô ấy là ai?”

Gã ta run rẩy: “Cô, cô ấy là bạn gái Liễu Thực.”

Giang Lạc cất điện thoại đi: “Anh và Liễu Thực có quan hệ gì.”

“Tôi và Liễu Thực, là, là anh em tốt.”



Đây là tội ác của nhiều người.

Mối tình đầu tiên của Phó Viện Nhi là một mối tình thầy trò, cô với thầy giáo đẹp trai yêu nhau. Chuyện này đối với một cô gái ngoan ngoãn không khác gì hành vi bất thường như ngòi nổ chậm.

Tuy nhiên Phó Viện Nhi nhanh chóng chìm đắm trong thế giới hạnh phúc của tình yêu.

Thế nhưng cô lại đơn thuần ngây thơ quá mức, hết lần này tới lần khác đặt những mơ mộng của mình vào cuộc sống của Liễu Thực. Gần tới ngày tốt nghiệp cấp ba, cô càng lo lắng bất an, không ngừng ép hỏi Liễu Thực về tương lai của cả hai.

Liễu Thực bị cô gặng hỏi thì mệt mỏi vô cùng, trong lòng dần sinh ra suy nghĩ thoát khỏi Phó Viện Nhi.

Trong lúc trường học mở rộng, Liễu Thực bèn giới thiệu Phó Viện Nhi cho bạn thân mình là Kim Viễn Cao làm quen.

Thời của Liễu Thực và Kim Viễn Cao, tỷ lệ nam nữ chênh lệch rất lớn, cứ năm người đàn ông thì sẽ có ba người độc thân. Tuổi của Kim Viễn Cao không quá lớn, ngoại hình tạm ổn, chẳng qua trình độ học vấn thấp kém. Gã thấy bạn gái xinh đẹp của anh em tốt, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị, lúc ăn cơm đúng là có bám lấy Phó Viện Nhi nhờ cô giới thiệu bạn gái cho gã.

Phó Viện Nhi bị quấy rầy chỉ đành giới thiệu Vương Hân Tuệ, bạn thân của mình cho Kim Viễn Cao.

Vương Hân Tuệ là một cô gái ngoan ngoãn, cô sớm bị lời yêu đương ngọt ngào trong miệng bạn thân làm dao động, sau khi được giới thiệu cho Kim Viễn Cao thì cũng ỡm ờ đồng ý.

Mặc dù Kim Viễn Cao chê ngoại hình bạn gái không đẹp bằng Phó Viện Nhi nhưng dù sao thì bạn gái gã cũng xinh xắn đáng yêu. Gã vui vẻ mua đồ ăn rồi mang đến nhà trọ giáo viên của Liễu Thực, mời Liễu Thực và Phó Viện Nhi ăn một bữa cơm. Kim Viễn Cao uống quá nhiều bia trên bàn cơm, nửa đường ra ngoài đi tiểu, đến khi trở về chỉ thấy Liễu Thực đang nắm đầu Phó Viện Nhi đập xuống mặt bàn, Phó Viện Nhi đã tắt thở từ lâu.

Kim Viễn Cao sợ choáng váng, Liễu Thực mồ hôi đầm đìa ngẩng đầu lên nhìn gã: “Viễn Cao, mày phải giúp tao.”

Kim Viễn Cao vô thức gật gật đầu.

Sau khi lấy lại tinh thần, Kim Viễn Cao mới bắt đầu cảm thấy sợ, nhưng Liễu Thực là bạn thân của gã, sao gã nỡ bỏ tù Liễu Thực được. Thế là gã gọi điện thoại cho hai công nhân đã lăn lộn lâu dài trong xã hội, gọi bọn hắn đến uống rượu ăn cơm.

Đợi đến khi hai tên công nhân uống quá nhiều rượu, Liễu Thực ôm thi thể của Phó Viện Nhi ra. Vết thương trên đầu Phó Viện Nhi đã bị khăn mặt che kín, quần áo xốc xếch không chỉnh tề. Cô nằm trên sofa như thể vì uống quá chén nên mới thϊếp đi. Liễu Thực chưa kịp ám chỉ vài câu thì tên công nhân kia đã kìm không nổi ham muốn mà nhào đến.

Làm được một nửa, hai tên công nhân mới phát hiện có gì không đúng.

Tại sao cô gái này không la cũng không nhúc nhích?