Chương 81

Hai người họ xốc khăn mặt lên, thấy khuôn mặt trắng bệch của Phó Viện Nhi, hoảng sợ ngã nhào khỏi người cô.

Lúc này thái độ của Liễu Thực thay đổi, lạnh lùng nói: “Bọn mày nhất định phải giúp tao xử lý cái xác chết kia, bằng không, tao sẽ báo cảnh sát vì bọn mày cưỡиɠ ɧϊếp bạn gái tao đến chết.”

Hai tên công nhân không còn cách nào chỉ đành ngậm ngùi đồng ý. Thừa dịp đêm tối, bọn họ khiêng thi thể xuống lầu, đang suy nghĩ xem phải xử lý thế nào thì cảnh tượng đó bị Vương Hân Tuệ thấy được.

Mới đầu bọn họ không phát hiện Vương Hân Tuệ, nhưng Liễu Thực thấy món trang sức Vương Hân Tuệ đánh rơi trong lúc vội vàng chạy trốn. Sau khi nhận ra cảnh tượng này bị người khác phát hiện, nét mặt của bốn gã đàn ông lạnh lẽo. Liễu Thực cõng Phó Viện Nhi lên, âm trầm nhìn mặt ba người khác: “Con nhỏ đó giao bọn mày xử lý.”

Một mình Liễu Thực cõng Phó Viện Nhi đi về một hướng khác.

Để mình không bại lộ, cũng vì bồi tội cho hai tên công nhân bị gã hố, từ đầu đến cuối Kim Viễn Cao đều giữ im lặng, trơ mắt nhìn Vương Hân Tuệ tử trạng thê thảm bị dội xuống bồn cầu trong nhà vệ sinh…

Kim Viễn Cao không biết Liễu Thực giấu xác của Phó Viện Nhi ở đâu, nhưng một năm sau khi trường học được hoàn thành việc mở rộng, hai tên công nhân hϊếp chết Vương Hân Tuệ cũng lần lượt tử vong.

Kim Viễn Cao bị nỗi sợ giày vò đến mức suy nhược thần kinh, không khỏi chạy đến cầu cứu Liễu Thực. Liễu Thực giấu gã xuống đường cống ngầm của trường học, chỉ cần không để nữ quỷ tìm được thì gã sẽ không bị nữ quỷ gϊếŧ chết.

Kim Viễn Cao cứ thế trốn đến tận giờ.



Giang Lạc nói ngay: “Báo cảnh sát.”

Cảnh sát nhanh chóng ập đến nhà kho, đi cùng cảnh sát còn có nhân viên công tác. Hình như họ đã chuẩn bị sẵn sàng, không cần mấy người Giang Lạc nhiều lời đã bắt Kim Viễn Cao đi.

Nhân viên công tác mong đợi hỏi: “Các cậu muốn đưa ra đáp án bây giờ không?”

Giang Lạc lắc đầu: “Chúng em sẽ nộp sau.”

Thời gian đến khi kết thúc thi đấu còn năm tiếng, trong ba câu hỏi qua cửa chỉ còn sót lại một câu quan trọng nhất – xác chết của Phó Viện Nhi bị giấu ở đâu?

Diệp Tầm nói: “Trong các manh mối được cho chỉ còn một cái chưa dùng tới.”

“Phòng 4-5 người.” Giang Lạc cười khổ: “Tớ đã nhìn dưới gầm giường hay đυ.c tường đều không tìm thấy xác của Phó Viện Nhi, chẳng lẽ lại ở trong tường kép giữa hai tầng lầu?”

Lục Hữu Nhất tùy tiện nói: “Văn phòng Liễu Thực chính là phòng bốn người đó.”

Cát Chúc cười to: “Không lẽ cậu nghĩ người ta sẽ để xác chết trong văn phòng hả?”

Giang Lạc nhớ tới tấm bảng chấm công của Liễu Thực, ánh mắt sáng lên: “Có lý.”

“Liễu Thực gϊếŧ chết Phó Viện Nhi, còn giấu xác chết Phó Viện Nhi ở trong trường, tại sao trong lúc không ai phát hiện, hắn không rời khỏi trường cấp ba Trường Thanh?” Giang Lạc tăng tốc chạy đến phòng làm việc: “Mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa đến lớp, suốt năm tháng qua không hề đến trễ một ngày. Tư duy của kẻ biếи ŧɦái không thể dùng suy nghĩ của người thường để lý giải, không chừng hắn nghĩ rằng để xác chết dưới mí mắt của mình mới là nơi an toàn nhất?”

Như thế có thể đề phòng bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, bởi vì chính hung thủ gϊếŧ người đang ngày ngày canh giữ bên cạnh xác chết.

Lục Hữu Nhất chạy theo, khó hiểu hỏi: “… Vậy thì sao cậu có thể lý giải suy nghĩ của biếи ŧɦái chứ.”