Chương 79

Giang Lạc chỉ chợp mắt được vài tiếng đã tỉnh.

Ký túc xá cấp ba không có điều hòa, ngủ một giấc dậy trên lưng cậu dính đầy mồ hôi. Giang Lạc tranh thủ đi tắm, đang tắm thì Văn Nhân Liên gọi điện thoại tới, giọng điệu mừng rỡ: “Hẹn gặp cậu ở nhà kho trường học. Chúng tôi có bất ngờ cho cậu nè.”

Giang Lạc đoán bọn họ đã đã phát hiện được thứ gì, tăng tốc tắm xong trong năm phút, khuôn mặt ướt nhẹp bước ra khỏi phòng tắm.

Đúng lúc Bạch Diệp Phong từ bên ngoài trở về ký túc xá, hơi nước nóng trên người Giang Lạc phả lên mắt kính của hắn, sương trắng bốc lên làm mờ mặt mũi của hắn, khiến hắn trông có vẻ lạnh lùng hơn so với ngày thường nhiều.

Giang Lạc lau sơ mái tóc, dùng khăn quấn những sợi tóc còn nhỏ nước vào trong, cười híp mắt hỏi trước: “Bạn Bạch vừa ra ngoài hả?”

Bạch Diệp Phong bình tĩnh gỡ mắt kính xuống rồi lấy khăn giấy ra lau. Ánh mắt như rắn độc quét khắp người Giang Lạc, ngoài mặt thì tỏ vẻ dịu dàng ấm áp: “Ừ, các cậu cũng định ra ngoài à?”

Giang Lạc gật đầu, ném khăn mặt lên giường, chuẩn bị ra ngoài cùng Trác Trọng Thu. Lúc đi ngang qua người Bạch Diệp Phong, đột nhiên cậu dừng bước, nghiêng đầu cười nói: “Tối gặp nhé bạn Bạch.”

Bạch Diệp Phong cười nói: “Tối gặp nhé.”

Mãi đến khi ra khỏi ký túc xá, Trác Trọng Thu mới nhíu mày chần chừ hỏi: “Bạch Diệp Phong…”

Sao tự dưng cô lại cảm thấy Bạch Diệp Phong có gì đó là lạ? Mới nãy đi ngang người Bạch Diệp Phong, Trác Trọng Thu chợt nảy sinh một cảm giác khiến linh hồn sợ hãi run rẩy.

Trong khoảnh khắc ấy, Trác Trọng Thu thậm chí đã cho rằng mình đang đối mặt với một con quái vật cực kỳ kinh khủng.

Nhưng khi cô quay sang nhìn Giang Lạc, cậu vẫn bình tĩnh, khóe miệng còn vương ý cười nhàn nhạt thì tâm trạng lập tức ổn định lại.

So về phương diện này thì cảm ứng của Giang Lạc nhạy cảm hơn cô nhiều. Nếu như Giang Lạc không có phản ứng thì có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Nhà kho trường học nằm phía sau khu dạy học. Lúc Giang Lạc chạy đến vừa hay trông thấy Văn Nhân Liên đang đứng ngay cửa chờ bọn họ.

Trác Trọng Thu hỏi: “Cậu phát hiện cái gì thế?”

Văn Nhân Liên vui vẻ quay người: “Chẳng phải các cậu vào xem là biết liền sao?”

Trong kho hàng, nhóm người tụ lại một góc thì thầm. Giang Lạc vỗ vỗ vai Lục Hữu Nhất, đảo mắt quan sát xung quanh thì thấy một gã đàn ông bẩn thỉu trông y như dã nhân trong góc.

Gã đàn ông cực kỳ hoảng sợ, cả người bốc mùi thối hoắc, ngoại hình nom kiểu chưa tắm rửa trăm năm rồi. Giang Lạc cúi xuống nhìn gã, đột nhiên cảm thấy người này hơi quen mắt. Cậu quấn khăn giấy quanh bàn tay, nâng khuôn mặt của gã đàn ông lên, vuốt râu ria và tóc tai y như kẻ lang thang của gã sang hai bên, cẩn thận quan sát ngoại hình của gã.

Không phải tên này chính là một trong ba gã đàn ông đã sát hại Vương Hân Tuệ à?

Hơn nữa còn là tên chưa từng mở miệng nói chuyện kia.

Giang Lạc cất tiếng thăm dò: “Vương Hân Tuệ…”

Nghe thấy cái tên này, gã công nhân bỗng nhiên run rẩy, cuộn mình thành một cục, thét chói tai: “Đừng gϊếŧ tôi đừng gϊếŧ tôi…”

Giang Lạc hơi híp mắt, chợt dùng sức kéo mái tóc của gã công nhân lên, lạnh lùng hỏi: “Anh và Vương Hân Tuệ có quan hệ gì?”

Công nhân bị dọa không nghe rõ lời của cậu.

Trác Trọng Thu lấy một chậu nước lạnh dội lên đầu gã đàn ông, gã ta sợ run cả người, tạm thời tỉnh táo lại. Lục Hữu Nhất và Khuông Chính thân hình cao lớn hung thần ác sát đứng hai bên gã đàn ông: “Nói.”

Gã đàn ông bị dọa co rúm lại, ánh mắt sợ hãi. Giang Lạc tìm ảnh chụp của Vương Hân Tuệ trong điện thoại rồi đặt trước mặt gã: “Cô ấy và anh có quan hệ gì?”

Cô gái trên tấm ảnh nở nụ cười ngại ngùng hiền lành, tóc buộc lên, xinh đẹp trẻ trung.