Chương 49

Cả người cậu ướt đẫm, quanh người gợn sóng dập dờn từng vòng đánh lên hông cậu. Mái tóc bết dính sau lưng áo, những sợi tóc đen uốn lượn thành mấy vòng xoắn. Thân hình gầy gò lúc này hoàn toàn bại lộ.

Nếu đổi thành một người khác ở đây, chỉ sợ y sẽ coi Giang Lạc là ma quỷ dưới sông ngoi lên dụ dỗ con người.

Bất cứ ai lâm vào tình thế chật vật phải đối mặt với ác quỷ đều sẽ run sợ trong lòng, tâm trạng tuyệt vọng như tro. Tuy nhiên Giang Lạc lại cực kỳ bình tĩnh nhìn vào mắt ác quỷ, còn có lòng dũng cảm và ngọn lửa kiên cường đáng khâm phục.

Đúng là một linh hồn cực kỳ sáng chói.

Chính ánh mắt đó đã khơi dậy hứng thú của ác quỷ, thậm chí việc gϊếŧ chết thanh niên tóc đen cũng trở thành một trò chơi hiếm hoi khiến hắn vui vẻ.

Ác quỷ mỉm cười nói: “Em không cần cảm ơn.”

Hắn hạ giọng, câu chữ nơi đầu môi mập mờ nhưng cũng lạnh lẽo, nguy hiểm: “Ai bảo tôi là người theo đuổi em chứ.”

Ấn đường Giang Lạc giựt giựt. Trông thấy máy bay không người lái cách đó không xa, lông mày nhíu chặt chợt buông lỏng, cậu chậm rãi cười: “Thầy à, thầy có biết cuộc thi này của chúng ta được phát trực tiếp không?”

Ác quỷ cười nhưng không nói.

Cũng đúng, Trì Vưu có mặt khắp mọi nơi. Muốn biết gì thì chỉ cần thi triển thuật luyện hồn rối, bất kể người sống hay người chết đều sẽ biến thành thuộc hạ trung thành của Trì Vưu. Dù có trở nên vô hình thì hắn vẫn có thể nắm bắt thông tin dễ như trở bàn tay.

Giang Lạc leo lên bờ rồi đi đến dưới tán cây, mỗi bước chân tạo thành vệt nước ướt sũng. Một vài giọt nước văng lên giày da bóng sáng mới tinh của ác quỷ.

Giang Lạc cực kỳ gan dạ, liều mạng bất chấp nguy hiểm chọc giận con dã thú đói khát này. Cậu khẽ cười, nâng hai cánh tay dính đầy nước sông khoác lên bả vai của ác quỷ. Không biết ác quỷ làm thế nào mà vải áo chỗ bả vai lại có thể bị cánh tay ướt nhẹp của Giang Lạc thấm ướt một mảng.

Tiếng nước nhỏ giọt chảy xuống từ vạt áo của Giang Lạc.

Tóc đen dính sát vào mặt và cổ của Giang Lạc, tạo thành từng vòng không đều nhau, khó chịu như bị kiến bò. Con mắt Giang Lạc tỏa sáng, cậu nghiêng đầu, mỉm cười thỏ thẻ bên tai ác quỷ: “Phía sau thầy có tận hai cái máy bay không người lái lận đó.”

“Chúng nó đang bay sang phía bên này, chắc là có thí sinh đang đi tới đây, thật nguy hiểm quá nha.” Giang Lạc nhẹ nhàng đặt tay lên Trì Vưu, cười nói: “Thầy sẽ bị nhìn thấy đấy.”

“Nếu bị chúng quay trúng, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy thầy.” Giang Lạc nói khẽ: “Vừa nãy là nhện mặt người, bây giờ là thầy, cả hai đều xuất hiện tại góc chết của máy bay. Thầy sợ bị nhìn thấy hả? Tại sao? Chẳng lẽ vì không muốn bại lộ thực lực?”

“Hay là…” Giang Lạc kéo dài giọng nói, cười hả hê: “Trì Vưu nổi tiếng có thanh danh tốt, không muốn người khác phát hiện mình lén lút theo dõi học trò như một tên biếи ŧɦái nhỉ?”

Ác quỷ híp mắt, đột nhiên thấp giọng bật cười. Hắn thản nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm dao găm đâm hắn của Giang Lạc. Bàn tay xanh xao dễ dàng ôm trọn bàn tay của Giang Lạc, như đang yêu chiều nói: “Em dữ quá.”

Vừa dứt lời, hắn lập tức biến thành một đám sương mù màu đen hung tợn. Nhìn từ xa, làn sương đen chầm chậm bao vây thanh niên tóc đen, tưởng chừng sẽ ôm lấy cậu cho đến chết.

Sương đen nuốt chửng thanh niên tóc đen xong, nó ẩn trong bóng tối, hòa vào đêm đen.