Chương 48

Giang Lạc vòng qua tảng đá bơi về, tranh thủ dưỡng khí không còn bao nhiêu, cậu cầm dao găm hung tợn đâm vào người nó. Một lượng máu lớn loang ra nhuộm xanh cả khúc sông.

Chờ đến khi oxy vơi dần, Giang Lạc mới trồi lên mặt nước.

Tóc đen ướt đẫm nước bết dính ở sau ót, Giang Lạc thở phào nhẹ nhõm. Sương mù mỏng manh thoát ra từ trong hơi thở của cậu. Đêm khuya tháng Năm ở Vân Nam vẫn rét lạnh y như cuối thu.

Giang Lạc chầm chậm bơi vào bờ. Khi lòng bàn chân chạm được đến đáy sông, cậu vắt quần áo ướt sũng rồi đi lên bờ.

Ánh trăng trong vắt. Giang Lạc vừa bước lên bờ thì bất chợt nhìn thấy một đôi giày da màu đen.

Cậu dừng lại, ngước gương mặt ướt đẫm nước lên nhìn.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Trì Vưu toát ra mùi vị xấu xa. Lông mày dài đến thái dương, đẹp đến mức như đang phát sáng trong đêm. Bóng cây đong đưa chiếu những vệt sáng rải rác lên người hắn, khác một trời một vực so với hình ảnh khống chế Nhện mặt người vừa rồi của hắn.

Ác quỷ mặc âu phục đi giày da, tư thế bình tĩnh thong dong.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Ác quỷ nói: “Giờ Tý, nửa đêm, đêm nay còn rất dài.”

Hắn thoáng dừng lại, nhíu mày thấp giọng cười: “Hy vọng tôi có thể cho em một đêm… cực kỳ sung sướиɠ.”

Có sung sướиɠ hay không thì Giang Lạc không biết nhưng chắc chắn đây là một đêm kí©h thí©ɧ.

Ác quỷ nhắc lại câu nói Giang Lạc từng nói với hắn, chứng tỏ Trì Vưu là người có thù tất báo.

Nếu loại tính cách này đặt trên người Giang Lạc, vậy thì cậu thích lắm. Có thù tất báo, nếu người đυ.ng ta ta sẽ hoàn trả lại. Nhưng đặt ở trên người Trì Vưu, Giang Lạc chỉ muốn cười lạnh ba tiếng rồi mắng một câu bụng dạ hẹp hòi.

Nửa thân cậu trồi lên mặt nước, biểu cảm không đổi nhìn Trì Vưu.

Trên môi ác quỷ nở nụ cười mỉm, đường cong của nụ cười giống như sợi dây thừng treo cổ siết chết người khác từ trên cao. Nửa khuôn mặt hoàn mỹ của ác quỷ chìm trong bóng tối, nửa còn lại được ánh trăng chiếu rọi. Rõ ràng khôi ngô tuấn tú như thế nhưng lại khiến người ta rùng mình.

“Bạn học Giang.” Ác quỷ thong thả bước từng bước về phía trước. Âm thanh giày da bị mặt đất ẩm ướt hút mất, giọng điệu hắn vui vẻ che giấu ý cười: “Dáng vẻ của em bây giờ… tội thật.”

Hắn mặc bộ âu phục đắt đỏ, áo vest phẳng phiu không nếp nhăn. Giữa đêm khuya thế này, đáng lẽ ác quỷ không nên xuất hiện trong rừng rậm mà hẳn là đang nâng chén tại một bữa tiệc linh đình.

—— Hoặc là một quán trai bao.

Giang Lạc ác độc suy nghĩ.

“Nhờ thầy ban tặng.” Giang Lạc không có bao nhiêu bất ngờ trước sự xuất hiện của Trì Vưu, cậu cười giả lả: “Đều là công lao của thầy đấy.”

Như ác quỷ đã nói, dáng vẻ hiện tại của Giang Lạc thật sự rất đáng thương.