Chương 50

Sương đen tràn lan, Giang Lạc bị ép nhắm mắt lại, cổ tay tê rần. Dao găm trên tay cậu bị hắn cướp mất. Một tiếng cười khó nắm bắt truyền tới bên tai: “Điều thứ hai thầy giáo muốn dạy em, có vài lời tốt nhất không nên nói bậy.”

Trong lòng Giang Lạc run lên, một giây sau, mũi dao nhọn hoắt bị hắn ngả ngớn chĩa vào đuôi lông mày của cậu.

Lưỡi dao lạnh lẽo và sắc bén, ấn nhẹ thôi là đâm thủng làn da Giang Lạc. Ác quỷ vô hình nắm chặt dao găm chậm rãi trượt xuống dưới, xẹt qua đuôi mắt, gò má, cuối cùng là khóe môi.

Từng vệt đỏ hiện lên ở những nơi mà nó lướt qua. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tì vết đến mức phô trương này, hắn bỗng có ham muốn hủy diệt dữ dội.

Đây là lần đầu tiên ác quỷ ngắm kỹ dáng vẻ của Giang Lạc.

Không thể nghi ngờ rằng hung thủ gϊếŧ người có một vẻ bề ngoài thật đẹp. Sau khi gϊếŧ chết hắn, vẻ đẹp này lại càng chói lóa. Như một bông hồng trong khu vườn của Trì Vưu, nở rộ tỏa ra hương thơm nồng nàn, dùng cánh hoa đỏ tươi và tư thế đường hoàng, công khai báo hiệu với mọi người rằng nó đã nở rộ.

Dáng vẻ đó như đang nói rằng: Nhân loại nào nhìn thấy nó đều phải ngả mũ cúi chào trước vẻ đẹp này.

Những thứ xinh đẹp tuyệt trần luôn khiến người khác thích thú. Tuy nhiên Trì Vưu lại thích khoảnh khắc sắp héo úa cảm động lòng người của chúng hơn.

Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, dao găm như một khối băng nhẹ nhàng đặt trên môi Giang Lạc. Đôi môi của cậu mềm mại không tưởng, lưỡi dao chỉ cần ấn nhẹ đã tạo thành vết lõm trên môi Giang Lạc.

“Cái miệng này…” Ác quỷ tiếc nuối nói: “Rõ ràng xinh đẹp như thế nhưng toàn nói những lời làm tôi tức giận.”

Giang Lạc nhắm mắt, phỏng đoán vị trí của Trì Vưu rồi vung một đấm tới.

Hiển nhiên cú đấm này thất bại.

Sương mù vô hình đen kịt bao vây từng tấc quanh Giang Lạc đều là Trì Vưu. Hắn bật cười, cuối cùng tiếng cười gằn trong cổ họng. Giọng hắn đều đều: “Em đừng gấp.”

Dao găm nhẹ nhàng nhấc cánh môi của Giang Lạc lên.

Không muốn lưỡi dao rạch rách miệng mình, Giang Lạc đành thuận theo lực dao mở miệng ra.

Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng đυ.ng chạm hàm răng trắng bóc, ác quỷ hờ hững nghĩ, giống hệt những cánh hoa.

Chỉ có điều người bên dưới lưỡi dao của hắn không phải đóa hoa hồng mặc người đến hái. Cậu là mèo lớn sẽ lao vào cào xé người khác.

Thật lâu sau dao găm mới rời khỏi môi cậu. Đôi môi mím chặt, lông mày run run. Khóe môi và lông mày bị kìm nén tràn đầy lửa giận nhàn nhạt.

Mũi dao nhọn xẹt qua chiếc cằm duyên dáng, lướt xuống hầu kết của Giang Lạc.

Hầu kết của Giang Lạc bị con dao lạnh lẽo nguy hiểm chạm vào khẽ nhấp nhô.

“À.” Ác quỷ chợt nhận ra nói: “Phương pháp bỏ trứng nhện vào người mà em vừa nhắc đến lúc nãy làm tôi nảy ra một cảm hứng mới.”