Chương 3: Bạn cùng phòng thực láu cá

Khi nhiệt độ càng ngày càng thấp, phòng ngủ trở nên vừa lạnh vừa ẩm ướt. Chỉ số "cuồng sạch sẽ" của Đoạn Sâm thì tỉ lệ nghịch với nhiệt độ, một phát đã đạt tới max. Anh hầu như ngày nào cũng chăm chỉ giặt ga. Mà thái độ của hai người Trần Giản và Triệu Dung với việc Kỷ Niên ngủ chung giường với Đoạn Sâm đã từ thành . Đến nỗi Kỷ Niên – chủ của chiếc giường được đổi ga thường xuyên ấy – còn không thèm nghĩ tới việc, tại sao Đoạn Sâm không có chăn và ga dự phòng. Đến khi cậu hiểu được thì đã là rứt rứt lâu sau rồi~

Bây giờ Kỷ Niên rất tự nhiên tỉnh ngủ trong hơi ấm cơ thể mà Đoạn Sâm tỏa ra, còn tự nhiên hơn mà gây ra một số tình huống "gần gũi da thịt". Vô cùng tự nhiên mà chấm mυ"ŧ! Không hổ là Đoạn nam thần trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc mà! Da dẻ thật mịn màng, trắng hồng rực rỡ! Được rồi, đó đều là tự cậu ảo tưởng, cậu chỉ có thể cọ cọ thân thể đối phương quá lớp áo ngủ mỏng thôi

Kỷ Niên có chút căm giận bản thân, tại vì răng mờ cậu lại biến thành một tên đói khát như vầy! Nhưng mà niềm đam mê cái đẹp thì ai chả có chớ! Sắc đẹp ở ngay trước mặt, không cầu nuốt sạch chỉ cầu chấm mυ"ŧ! Mỗi lần được cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nam thần, nội tâm cậu luôn có một chút rạo rực, thực sự, chỉ có một chút thôi mà!

"Kỷ Tiểu Niên? Kỷ Tiểu Niên? Kỷ Niên!" Trần Giản suýt thì nhéo lỗ tai cậu thét gào.

"Hả?" Kỷ Niên kéo mình khỏi suy nghĩ trong đầu.

"Cậu đứng ngu ở đây làm gì? Tiết sau học ở phòng số bảy... Trời ạ, còn không nhanh lên thì muộn bây giờ!" Trần Giản nói xong liền cùng Triệu Dung đi trước.

"À ừa. Tớ vừa nhớ lại mùi vị bữa sáng ấy mà. Hí hí." Kỷ Niên sờ mũi một cái, nhét hết sách vở đồ dùng trên bàn vào cặp rồi nhanh chóng đuổi theo.

Lịch học trong buồng ngủ của bọn Kỷ Niên khá lộn xộn, mà chuyên ngành của Đoạn Sâm và ba người khác nhau, đi học đương nhiên sẽ không cùng lúc. Nhưng Kỷ Niên cũng không thấy Đoạn Sâm đi học cùng ai khác, đối phương hình như có khuynh hướng độc lai độc vãng*.

*Độc lai độc vãng [独来独往]: Hình như là kiểu thích làm mọi việc một mình.

Thời gian nghỉ giữa các giờ học, nếu không phải học sinh ngồi học thì là học sinh đi chuyển lớp. Ba người Kỷ Niên chen chúc trong đám người, tự nhiên nghe được đoạn đối thoại của hai nam sinh đi trước.

Nam sinh A, "Đờ mờ ông sẽ không bao giờ ngủ cùng tên XXX nữa!"

Nội tâm Kỷ Niên, "Chã lẽ đại học bây giờ có xu hướng ngủ chung giường? Chẳng lẽ đây là biểu hiện đặc trưng của anh em thân thiết? Đoạn Sâm là đang đi đầu trào lưu xao?!! "

Nam sinh B, "Bạn trai mày làm cái này cái nọ với mày không phải là bình thường sao?"

Nội tâm Kỷ Niên, "Đồng chí sao? Chã lẽ bây giờ đồng tính luyến ái đã nhiều đến vậy à?! "

Nam sinh A, "Đậu, méo phải thế! Ngủ thì ngủ, nhưng hắn trước khi ngủ đều sờ tai tao!"

Nội tâm Kỷ Niên, "..."

Kỷ Niên rất muốn vỗ vai nam sinh kia, nói một câu, anh em, đừng có ghẻ lạnh người ta như thế, bạn cùng phòng của tui đêm nào cũng kẹp chân tui nè. Nghĩ tới đây cậu nhận ra một hiện thực đắng lòng! Người ta thích sờ lỗ tai vì người ta là đồng chí! Còn cậu và Đoạn Sâm... ngoại trừ bạn cùng phòng cũng chỉ là bạn cùng phòng thôi . Kỷ Niên đột ngột có chút u buồn, nhưng cậu lập tức ngừng lại suy nghĩ trong đầu mình. Cứ theo bản năng mà nghĩ thế này sẽ có ngày tầu hỏa nhập ma!

Trần Giản và Triệu Dung ở một bên nhìn Kỷ Niên đang biểu diễn nghệ thuật thay đổi sắc mặt, lặng lẽ nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt vô cùng quan ngại.

Buổi trưa nhận được tin nhắn "Cùng ăn cơm trưa." của Đoạn Sâm, Kỷ Niên hớn hở bỏ quên luôn hai thằng bạn đi ăn, cậu thấy quan hệ của mình và Đoạn Sâm bây giờ so với lúc mới nhập học thì tốt hơn nhiều. Huống chi Đoạn Sâm còn là người từng có bạn gái.

Từ đó, thỉnh thoảng Kỷ Niên và Đoạn Sâm lại cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cuộc sống cứ thế trôi qua. Đến khi Kỷ Niên biết được món ăn ưa thích và hương vị ưa thích của Đoạn Sâm thì đã gần tới Giáng Sinh rồi.

Mấy em gái ở lớp Kỷ Niên đã thần không biết quỷ không hay chuẩn bị hoạt động cho đêm Giáng Sinh, cùng ban kế bên hội tụ. À, là ban của Đoạn Sâm. Tuy nhiên, Kỷ Niên không hiểu hiểu, hai ban chuyên ngành khác nhau, mà ban thì nhiều nam ban thì nhiều nữ thì hội tụ làm được cái giề? Nhưng nếu Đoạn Sâm đã đồng ý thì chắc chắn ảnh sẽ không vắng mặt đâu!

Vào đêm Giáng Sinh, mấy thiên sứ nhỏ làm cho lớp học ấm áp hơn, Kỷ Niên cảm thấy tặng mỗi đứa một quả táo* thì sẽ phải mua hai mươi mấy quả, không có lời, thế là quyết định tặng hai mươi cái bưu thϊếp. Mà ngày thứ hai còn có hoạt động hữu nghị với ban của Đoạn Sâm, cậu tiện tay viết luôn hơn hai mươi cái bưu thϊếp nữa...

*Đúng, chính là táo nha. Bên ấy Giáng Sinh sẽ tặng nhau một – hoặc N – quả táo. Đây là tập tục chỉ ở Trung Quốc mới có. Lý do là người Hoa họ khá chú trọng vấn đề đồng âm. Quả táo là "Bình quả", trong đó chữ "Bình" [píng] đồng âm với từ "Bình" [píng] trong "bình an". Vì vậy tặng quả táo là muốn chúc phúc cho người nhận một năm mới bình an, vì Giáng Sinh gần năm mới mà ^^ Ảnh ở bên dưới nha. Nếu sai ở đâu thì bảo với tớ nha.

Kết quả chính là viết nhiều đến mức tay bị chuột rút, cuối cùng thì tờ nào cũng chỉ có vài lời chúc, riêng tờ của Đoạn Sâm thì chi chít chữ, còn có các biểu tượng, câu nói vô cùng moe (Đáng yêu)... Khụ, đừng hỏi tại sao, tự nhiên nó thế thôi à~

Nếu như màn ảnh này mà đưa tới thùng rác bên chân cậu thì sẽ phát hiện, bên trong là vài tờ bưu thϊếp đã bị vò thành cục, bên trên có tên của bạn-cùng-phòng-nào-đó cùng với chữ viết sai nhiều như hoa rơi.

Kỷ Niên xoa xoa thắt lưng, đang chuẩn bị đứng lên thì thấy một bóng người trùm lên mình, vừa quay đầu thì thấy eo Đoạn Sâm. Kỷ Niên lại lén lút ảo tưởng, cái eo thon gọn được giấu dưới quần áo kia... khi phục hồi tinh thần thì thấy trên bàn minh có thêm một quả táo được bọc khéo léo.

Kỷ Niên, "..."

Đoạn Sâm thế mà lại cười, vỗ vỗ mặt cậu, "Tặng cho cậu đấy."

Kỷ Niên bị cử chỉ thân mật của Đoạn Sâm làm cho đơ não, "..."

Đoạn Sâm nhướng mày, "Sao? Không thích à?"

"Sao lại là táo, tớ ăn một bụng toàn táo rồi đó. Cậu lần sau có thể bảo fan của cậu tặng cái khác không? " Kỷ Niên cúi gầm mặt.

Ý cười của Đoạn Sâm trong nháy mắt mất hết, "..."

Đoạn Sâm mặt không thay đổi, đưa tay bóp mặt Kỷ Niên, giọng nói nghe như đang nghiến răng nghiến lợi, "Đây là quà của tôi cho cậu, có muốn lấy hay không thì tùy!" Nói xong thì đi ra ngoài nhưng khi khóe mắt thấy được Kỷ Niên đang mặt mày hớn hở, khóe môi anh cũng cong cong.