Chương 2: Ngủ với bạn cùng phòng ~

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Kỷ Niên cảm thấy có tiếng hít thở rõ ràng và một hơi ấm phả vào mặt. Cậu không chút đề phòng mà mở mắt, sau đó bị khuôn mặt phóng đại của Đoạn Sâm dọa sợ. Kỷ Niên kinh ngạc nhìn đôi môi mỏng nam tính của Đoạn Sâm, theo bản năng liếʍ môi mình. Cậu đột nhiên phát hiện, khuôn mặt dơ dơ của mình như dán sát vào khuôn mặt lành lạnh như băng, sạch sẽ như ngọc của Đoạn Sâm! Kỷ Niên nhắm chặt mắt lại, nhanh chóng lăn về hướng tường bên kia, lại phát hiện chân cậu bị chân Đoạn Sâm kẹp chặt, cơ bản là không động đậy được. Được rồi, cậu cũng không dám động...

Cặp chân của Kỷ Niên bị kẹp cứng, bàn chân chạm vào một nguồn nhiệt. Nguồn nhiệt ấy từ chân vọt lên mặt, một chân của Đoạn Sâm thì trực tiếp xuyên qua chân cậu. Cậu "đè" ... chân nam thần, hai người vậy mà quấn quít cùng nhau! Còn là nam thần chủ động! Đôi tai vùi trong gối của Kỷ Niên đỏ bừng.

Trong lúc Kỷ Niên cố gắng kiềm chế nhiệt độ của mặt mình, Đoạn Sâm tỉnh dậy. Kỷ Niên nhìn anh không nói gì, vô cùng tự nhiên dời chân ra chỗ khác lại vô cùng tự nhiên tụt xuống giường, cậu chợt cảm thấy, chẹp, mình nghĩ hơi nhiều. Kỷ Niên vỗ vỗ mặt, làm cho nhiệt độ ở tai giảm xuống sau đó cũng giả bộ thản nhiên, xuống giường.

Lễ Quốc Khánh trôi qua rất nhanh, cuộc sống binh yên của Kỷ Niên vẫn tiếp tục. Ngoại trừ việc ga giường và chăn của Đoạn Sâm phơi ngoài ban công còn chưa khô, Đoạn Sâm đêm đêm đều ngủ trên giường cậu, còn có mỗi buổi sáng đều phát hiện chân của cậu bị Đoạn Sâm kẹp chặt... Kỷ Niên đeo vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa thư viện, nhìn bầu trời mưa như trút nước thở dài, nội tâm thì cũng muốn che mặt kêu gào, thực xấu hổ quá đi! Lại tiếp tục nghĩ, cái hành động che mặt này quá gái tính, vẫn là làm trong lòng thôi!

Phía sau đột nhiên có người chọc lưng cậu, Kỷ Niên quay lại, là một em gái cùng ban. Em gái nghi hoặc nhìn chiếc dù trong tay cậu, "Cậu làm sao vậy?"

Kỷ Niên lập tức quăng hình ảnh trong đâu đi, bình tĩnh hắng giọng, "Không sao, nếu cậu không mang ô thì cùng đi đi."

Hai người đi chung ô một quãng đường thì gặp Đoạn Sâm. Kỷ Niên cười toe toét với anh, xem như chào hỏi rồi chuẩn bị né qua một bên, lại thấy đối phương che dù đi thẳng tới trước mặt họ.

Đoạn Sâm mặt không thay đổi, "Không phải buổi trưa đã hẹn ăn cơm sao? Cậu đi đâu thế?"

Đầu óc Kỷ Niên mơ hồ, "Hả? Ăn á? Bây giờ?"

Đoạn Sâm tiếp tục mặt than, "Không phải bây giờ thì là tối chắc."

Đầu óc Kỷ Niên vẫn mơ hồ, "...À, cậu chờ chút, tớ đưa cô ấy về phòng ngủ đã. Cô ấy không mang ô."

Đoạn Sâm không nói gì, liếc em gái bên cạnh, rồi mới đi. Kỷ Niên sờ mũi, đi với em gái nọ vài bước nữa thì không nhịn được mà ngoảnh lại nhìn bóng lưng Đoạn Sâm, sau đó cậu nhét cán ô vào tay cô, để lại một câu, "Ô cho cậu mượn đó, lần sau trả tớ nhé." sau đó đạp lên vũng nước, lật đật chạy theo Đoạn Sâm. Đoạn Sâm nhìn Kỷ Niên vừa chạy vừa gọi mình, quần cậu có vài chỗ bẩn nhưng khuôn mặt sạch sẽ đang tươi cười.

Cuối cùng, Kỷ Niên và Đoạn Sâm hai người lần đầu tiên ăn cơm trưa ở căn-tin. Theo lời Kỷ Niên thì là, cơm thì chán mà trai thì đẹp.

Lúc cuối tuần, trời quang mây tạnh, Đoạn Sâm rút ga và chăn vào, về ngủ ở giường mình. Kỷ Niên nằm xòe chân xòe tay trên giường lại cảm thấy chung quanh có tý trống trải, mà trong lòng cũng trống trải theo. Không có đồng hồ báo thức nhãn hiệu Đoạn Sâm ngủ cạnh, cuối tuần Kỷ Niên ngủ đến chiều, lúc tỉnh thì cũng sắp hết ngày.

Mùa đông đến, trời tối càng nhanh. Kỷ Niên khi nhắm mắt trời tối đen, khi mở mắt trời đen tối. Cậu nằm trên giường mười mấy tiếng, đói đến mức hoa mắt chóng mặt, không xuống giường được. Cậu vừa ôm chăn lăn lăn, vừa yếu ớt kêu, "Làm ơn cho tui ăn với...!" Kêu vài lần thì cậu chợt nhận ra, Triệu Dung và Trần Giản hẹn mấy tên con trai ở trường kế bên đại chiến internet ba mươi tiếng, bây giờ vẫn chưa về.

Lúc Kỷ Niên đang tuyệt vọng thì nghe tiếng mở cửa. Người kia mở đèn lên kèm theo một loạt âm sàn sạt, sau đó mùi thơm của đồ ăn bay vào. Kỷ Niên cau mũi một cái, thò đầu ra nhìn thì thấy túi cơm trên bàn. Cậu nhìn từ túi cơm lên tới bàn tay khớp xương rõ ràng, đến khuôn mặt Đoạn Sâm và đôi môi hơi mở ra,

"Mau xuống ăn cơm đi. Cậu định nhịn ăn ở trên giường à?" Đoạn Sâm thản nhiên nhìn cậu.

Kỷ Niên há miệng, mãi mới nhận ra cơm này là mua cho mình. Cậu bật dậy, mặt mày hớn hở, động tác nhanh nhẹn xuống giường. Thầm nghĩ, đây quả là bạn cùng phòng của năm mà! Còn hai tên bình thường hay đưa cơm cho cậu thì đã bị quăng tới dải ngân hà nào đó cách vạn năm ánh sáng rồi.