Chương 4: Áp dụng "áp tường đại pháp" trên người bạn cùng phòng ~

Trên hành lang đột nhiên vang lên giọng nói của Trần Giản và Triệu Dung, hai người vừa đi vừa cãi nhau. Khi tiếng bước chân ngừng ở trước cửa thì tiếng cãi nhau lại còn to hơn, Kỷ Niên tiến lên, kéo mạnh cửa.

Trần Giản và Triệu Dung giơ tay chuẩn bị gõ cửa, "..."

Khuôn mặt cậu vô tội, "Nhìn tui xong chưa?"

Triệu Dung đưa tay, kéo Kỷ Niên qua một bên mà miệng vẫn còn nói về đề tài vừa rồi. Kỷ Niên không nhịn được mà hỏi bọn họ vừa nói gì, việc đầu tiên Trần Giản làm là nhìn lướt qua Kỷ Niên sau đó lại nhìn Đoạn Sâm đang tựa ở cạnh cửa ban công nghe điện thoại, sau đó lộ ra nụ cười xảo trá.

"Không phải đang nói tới việc hội tụ ngày mai sao? Là đang tìm cách dụ dỗ mấy em gái để chơi đùa chút chút ấy, cậu phải biết anh tuy đẹp trai nhưng đi qua bụi hoa không dính lá* đâu! Thế mà Tiểu Dung Tử lại nghi ngờ người có năng lực dụ dỗ uy tín của anh!"

*Đi qua bụi hoa không dính lá: Ý là tuy anh có nhiều đứa yêu nhưng không có không có người để anh vương vấn gì gì đấy :v

Triệu Dung cười một cái, lời nói như thương xuyên qua tim Trần Giản, "Năng lực uy tín hả? Sao tôi không biết? Không dính lá hả? Cậu đi trong bụi hoa thì hoa nó tự động dạt qua cho cậu đi thì dính lá thế nào?"

Thấy hai người lại chuẩn bị đấu khẩu, Kỷ Niên nhanh chóng chen vào, "Muốn dụ dỗ em gái, tốt nhất là dùng kỹ năng "Áp tường đại pháp"*!"

Bình thường thích chơi game online, hai kẻ không biết lướt weibo như Trần Giản và Triệu Dung đều im lặng vẻ mặt ham học hỏi nhìn Kỷ Niên. Cậu khó khăn sờ mũi một cái, tròng mắt đảo qua đảo lại. Cậu thấy Đoạn Sâm đã cất điện thoại đi, hai tay khoanh trước ngực đang nhìn cậu chằm chằm. Kỷ Niên ngượng ngùng ho một tiếng, lầm bầm, "Biểu diễn cho hai cậu xem một chút nhá." Rồi trực tiếp đến chỗ Đoạn Sâm.

Lông mày Đoạn Sâm giật giật nhưng không nói gì, vẫn duy trì tư thế không dao động. Kỷ Niên đứng trước mặt anh, đầu tiên là ngước cổ nhìn sự chênh lệch chiều cao của hai người, sau đó nhón chân lên, đưa cánh tay phải chống lên cánh cửa bên cạnh Đoạn Sâm. Nam thần quá cao, cậu thực cực khổ mà!

Kỷ Niên cảm thấy tóc gáy của mình đang dựng đứng hết lên, vì tay quá ngắn nên cậu gần như đè lên người anh, thỉnh thoảng còn cọ vào cơ thể anh. Khi ấy, cảm giác của Kỷ Niên bị khuếch đại hẳn lên, dù cho hai người vẫn mặc quần áo đầy đủ.

Kỷ Niên không dám nhìn vào mắt anh, chỉ dám run rẩy nhìn cánh cửa phía sau anh. Chóp mũi Đoạn Sâm rất gần, giống như sắp chạm vao mũi cậu vậy, hơi thở ấp áp phả vào mặt khiến cho cậu rùng mình.

Cậu cố gắng ổn định giọng nói, "Sau đó chỉ cần hôn một cái, chắc chăn cô ấy sẽ ngã vào vòng tay cậu!" Cậu nói rất nhanh rồi buông tay xuống, cách xa Đoạn Sâm một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã rạng rỡ lại, "Quá hay! Có "Áp tường đại pháp trong tay, em gái đều sẽ ngã vào trong lòng!"

Cả phòng yên lặng như tờ, vẻ mặt Đoạn Sâm không nhìn ra cảm xúc rõ ràng nhìn cậu chằm chằm, hai người kia thì đang há hốc... Kỷ Niên yên lặng che mặt.

Đêm Giáng Sinh, ban của hai người cùng nhau ăn cơm, khi Kỷ Niên đang tặng bưu thϊếp cho mỗi người nhưng không thấy tờ của Đoạn Sâm, cậu viết quá nhiều, không dám đưa trước mặt mọi người . Để chứng tỏ mình rất bình đăng, cậu đã kẹp ba tờ tặng cho ba người cùng phòng trên giá sách rồi.

Ăn cơm tối xong thì có vài người đi về, có hơn hai ngươi người ở lại, một trong số hai mươi người ấy có người thân mở quán bar. Họ vừa vào đã chiếm một góc lớn ở quán, người kia hào hứng ôm một đống rượu tới, bắt mọi người uống rượu chơi trò chơi. Mấy em gái đều vây quanh Đoạn Sâm, lôi kéo anh chơi trò Quốc vương, muốn lừa anh bị phạt. Đoạn Sâm vờ như không thấy ánh mắt như sói của mấy em gái, đến phiên mình thì bưng ly lên uống rượu.

Thấy Đoạn Sâm là người khó chơi, mấy chị gái em gái liền chuyển qua bắt nạt Kỷ Niên đang ngoan ngoãn ngồi một bên. Kỷ Niên cũng học Đoạn Sâm, không nói gì chỉ uống rượu. Không ngờ cậu uống tới mặt đỏ hồng khiến cho mấy em gái phải mang hồng trà lạnh ra pha với rượu, tạo thành đồ uống nửa rượu.

Một lát sau, Đoạn Sâm đứng dậy đi WC, chân trước vừa đi thì Kỷ Niên ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo. Hành lang quanh co khúc khuỷu, ngọn đèn trên đầu lờ mờ sáng. Kỷ Niên mất dấu Đoạn Sâm, một mình đi chầm chậm. Đột nhiên ánh mắt cậu gặp phải hai người đang quấn quýt hôn nhau... là hai người đàn ông. Tuy cậu từng xem không ít tài liệu nhưng đây là lần đầu thấy người thật.

Hình như ánh mắt của Kỷ Niên quá nóng bỏng và lộ liễu, người có vẻ mặt hung ác chiếm quyền chủ đạo trong hai người kia ngẩng đầu nhìn qua, nở một nụ cười nhiệt tình thái quá, "Sao thế? Anh bạn có hứng thú hả? Muốn đi chung không?"

Kỷ Niên hoảng hốt, chuẩn bị nhấc chân bỏ chạy thì một thân thể ấm áp dán lên lưng cậu. Tay người ấy trượt xuống dưới cằm, nhẹ nhàng vòng qua cổ cậu, tay kia đặt bên hông cậu, qua loa trả lời gã kia, "Anh tiếp tục đi."

Kỷ Niên đang định giãy dụa lập tức ngừng lại, mặc cho đối phương đưa cậu đi tới một hành lang khác. Bầu không khí tĩnh lặng, người phía sau đột nhiên đặt đầu lên vai Kỷ Niên, cái cằm nhòn nhọn đâm vào vai cậu hơi nhói. Người kia hình như cũng cảm thấy được sự khó chịu của cậu liền nghiêng mặt, ngừng vài giây liền hôn khóe môi cậu.

Biểu tình Kỷ Niên là , trong lòng thì là . Trên mặt Kỷ Niên viết "Đùa nhau hở?", trong lòng Kỷ Niên nghĩ, "Giời ơi, ngượng quá đi! Thực là muốn hôn hôn ảnh mờ!".

Từ đầu tới cuối Đoạn Sâm không nói một câu, Kỷ Niên cũng không nói câu nào. Đoạn Sâm nắm tay cậu trở về, Kỷ Niên cũng ngoan ngoãn để đối phương dẫn cậu đi. Sau này, Kỷ Niên vẫn sẵn lòng làm một thằng con trai sống trong tưởng tượng về hiện tại!

Khi về tới phòng ngủ, Đoạn Sâm tùy ý tìm một lý do, thế là hai người lại chìm vào yên lặng. Đoạn Sâm nắm tay Kỷ Niên đi một lát, sau đó ngừng ở một nơi gần kí túc xá. Kỷ Niên mờ mịt, tròn mắt nhìn anh. Đoạn Sâm nhẹ nhàng thở một hơi, đưa tay tháo một nửa khăn quàng trên cổ mình, quàng qua cổ Kỷ Niên, sau đó ôm lấy cậu.

Da thịt Kỷ Niên chạm vào chiếc khăn vương hơi ấm của anh, cậu vùi mặt vao chiếc khăn nhung ấy, ngửi mùi rượu nhàn nhạt trên cơ thể anh, gương mặt thỏa mãn. Đôi tai vô thức đỏ lên.