Chương 1: Chui vào ngực bạn cùng phòng!!

"Hay là cứ đến lấy lại bình thường nhỉ?" Khuôn mặt Kỷ Niên xoắn xuýt, ánh mắt lần thứ mười ba quét qua phía chiếc giường, liếc nhìn phía dưới chiếc gối trắng tinh, lầm bầm, nhìn Đoạn Sâm đang ngồi cạnh bàn, xoắn xuýt, muốn nói lại thôi.

Đoạn Sâm nhìn bảng biểu trên màn hình vi tính, xoa xoa mi tâm, quay đầu hỏi, "Có chuyện gì sao?"

"Hả?" Kỷ Niên thấy tầm mắt của đối phương hướng về mình liền không kịp phản ứng.

"Có chuyện gì nói đi, cậu cứ đi qua đi lại sau lưng tôi, tôi không làm việc được." Đoạn Sâm thấy cậu ngơ ngác liền nhíu nhíu mày.

"Không...không có chuyện gì đâu. Buổi trưa tớ ăn hơi nhiều, đi cho tiêu cơm." Lời Kỷ Niên đã lên đến miệng thì bị khuôn mặt không có chút biểu tình nào đạp tụt xuống bụng. Trong bụng lại u oán nghĩ, sao mọi người đều làm việc được, chỉ có cậu là bị tôi ảnh hưởng? Chẳng lẽ sau gáy cậu có mắt, nhìn chằm chằm tôi à?

"Không có việc gì thì yên lặng chút đi." Kỷ Niên thấy đôi chân thon dài của Đoạn Sâm duỗi ra, kéo thêm một cái ghế tới bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.

Trong lòng Kỷ Niên thì nghĩ rằng mình có thể ngồi trước bàn sách nhưng hành động lại rất ngoan ngoãn ngồii xuống cạnh anh. Triệu Dung vẫn vây xem ở bàn học đối diện thấy hết mọi diễn biến, vụиɠ ŧяộʍ làm ba khẩu hình rất khoa trương. Kỷ Niên nhìn thấy rất rõ ba chữ kia, "Cô vợ nhỏ"! Kỷ Niên lườm lườm, không để ý tới gã nữa.

Lại nói, dù Kỷ Niên và Đoạn Sâm là bạn cùng phòng ba năm rồi nhưng khi nói chuyện vẫn không quá thoải mái, cũng không dám nói giỡn với anh. Kỷ Niên tự gọi cái tình huống này là "Năng lực tự kiềm chế phi thường của một bạn nam đồng tính trước một anh straight đẹp giai"! Nhưng mà tình huống bây giờ của Kỷ Niên sắp gay go rồi. Cậu nghĩ, khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của mình có thể bị phát hiện!

Lý do thì phải nói đến đêm hôm qua, tạp chí đồng tính của Kỷ Niên vẫn giấu trên giường rớt xuống từ khe hở, mà giường dưới cậu là của Đoạn Sâm.

Đó chính là lý do mà cả ngày hôm nay Kỷ Niên cứ đứng ngồi không yên.

Cuối cùng Kỷ Niên cũng không thể mở miệng, cậu ngồi bên cạnh nhìn Đoạn Sâm làm việc rất lâu. Khi ấy, cậu phát hiện ra một chuyện rất vui, chỉ cần cậu nhìn chằm chằm sườn mặt của Đoạn Sâm thì anh sẽ đánh chữ sai. Sai vài chữ thì anh sẽ đưa cho cậu một viên kẹo để cậu vừa nhìn vừa ăn. Kỷ Niên được Đoạn Sâm cho đường thì rất hài lòng, cười hì hì rồi ăn. Còn tự hỏi tại sao người thành thục như Đoạn Sâm cũng thích ăn kẹo giống cậu, còn có cả vị trái cây cậu thích nhất nữa, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.

Sau đó, trong phòng ngủ vẫn trời yên biển lặng. Kỷ Niên thừa dịp phòng ngủ không có ai thì leo xuống giường Đoạn Sâm nhìn. Cậu không thấy quyển tạp chí, chắc là đã bị Đoạn Sâm ném đi. Kỷ Niên vỗ ngực yên tâm.

Đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, phòng ngủ có bốn người thì có hai người là Đoạn Sâm và Triệu Dung đã về nhà, chỉ còn lại Kỷ Niên và Trần Giản ở trong ký túc xá sống dựa vào nhau, tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn – theo lời Trần Giản. Trường của Kỷ Niên có quy định, mùa hè cắt mạng mùa đông cắt điện. Nghỉ lễ Quốc Khánh thì điện không ngừng mà mạng cũng không cắt. Trần Giản là một con cú đêm, trong ngày nghỉ kéo Kỷ Niên đi mua một túi lớn đồ ăn vặt để cậu thức đêm, chơi game, gặp quỷ cùng mình.

Đoạn Sâm về sớm hai ngày, vừa vào đến phòng thấy mặt đất toàn là túi đồ ăn vặt, trên giường mình là hai tên đang bất tỉnh nhân sự.

Đoạn Sâm, "..."

Sau một giờ dọn dẹp cái phòng ngủ "Rác ngập lụt đầu", hai người sợ hãi, tỏ vẻ là mình định giúp Đoạn Sâm sửa sang giường chiếu trước khi anh về, nhưng không ngờ anh về sớm quá.

Đoạn Sâm mặt không thay đổi nhìn ga giường đầy nếp nhăn và đống chăn đang loạn xà ngầu: "..."

"Mấy người bảo đêm nay tôi ngủ thế nào?"

Kỷ Niên xin thề trước cái bóng đèn, cậu nghe được tiếng cười lạnh trong nội tâm Đoạn Sâm!

Lấy tư cách là người "đứng đầu" phòng ngủ, Trần Giản dũng cảm đứng dậy, run rẩy chỉ vào giường ngủ trống của Triệu Dung!

Đoạn Sâm mặt lạnh nhìn chằm chằm cái giường đầy quần áo bít tất vô cùng khó coi, "..."

Kỷ Niên lén lút chà chà cái giường nhìn rất sạch sẽ, thực chất là một tháng chưa giặt chăn và ga, của mình "Nếu không thì cậu ngủ giường tớ đi..." Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Sâm liếc tới, Kỷ Niên yếu ớt nói thêm, "Nếu như không chê..." Cậu vẫn có cảm giác mình nghe được tiếng cười lạnh của Đoạn Sâm...

"Được rồi."

"Vậy cậu muốn thế... Hả? Được?!" Kỷ Niên khϊếp sợ nhìn về phía đối phương, lại phát hiện Đoạn Sâm đã bỏ ga và chăn ra.

Trần Giản vừa giả vờ lau khóe mắt vừa vỗ vai cậu, nói, "Kỷ Tiểu Niên, khổ cho cậu rồi. Cậu đã cứu chúng ta, anh đây không thể báo đáp ngay lập tức. Lần sau anh sẽ mời cậu uống trà sữa. Bây giờ cả thể xác và tinh thần anh đêu mỏi mệt, đi trước, cậu nhớ nhá."

Kỷ Niên nhìn Trần Giản cả đêm qua chỉ ngủ có 4 giờ đang vui sướиɠ, cả người tỏa ra hơi thở "Tui rất vui vẻ" bò lên giường, "..."

Mười giờ tối, Kỷ Niên ngồi ở trước bàn chơi Bảo Vệ Củ Cà Rốt 2, cậu cả người thoải mái đứng lên, chuẩn bị chịu đựng việc ngủ cùng Đoạn Sâm cả đêm, sau đó thấy được Đoạn Sâm đang "trần trụi với thiên nhiên" (a.k.a Nude =)) ) nằm trên giường.

Kỷ Niên, "..."

Kỷ Niên khó khăn quay cổ nhìn Trần Giản, gã đang nằm bẹp dí trên giường, ngủ say như chết. Kỷ Niên từ bỏ ý nghĩ muốn cùng Trần Giản ngủ chen chúc, cậu sợ bị Trần Giản đạp ngã lắm.

Kỷ Niên nghĩ, hay là nằm bò trên bàn cả đêm đi, lại nghe thấy một giọng nói trên đầu, "Cậu còn lề mề dưới đấy làm gì, nhanh lên đây. Không tắt đèn tôi không ngủ được."

Nam, nam thần ôi! Tuy rằng nam thần hơi mất kiên nhẫn

Kỷ Niên – người đã quên mình là chủ giường – lăng xăng đi tắt đèn rồi mới bò lên giường. Cậu hoàn toàn không có ý thức rằng mình đã dùng các cách xưng hô mà các em gái âm thầm gọi Đoạn Sâm. Khi Kỷ Niên nửa ngồi ở trên giường, mò mẫm tiến lên thì qua lớp chăn, cậu đạp chúng một nơi nhô ra. Đoạn Sâm ở đầu giường giật giật. Lúc này cậu mới nhận ra... mình đυ.ng vào chân Đoạn nam thần rồi! Cậu cuống quýt nâng chân mình lên, nhưng vì mất cân bằng nên cả người ngã về phía trước, ngã luôn vào trong ngực Đoạn Sâm... cách lớp chăn. Cậu đã nhào vào cái ôm của Đoạn Sâm sao?! Kỷ Niên tự cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ của mình.

Cậu run rẩy, muốn dùng cánh tay gầy yếu của mình để chống dậy, tay Đoạn Sâm đột nhiên đặt lên lưng cậu, ấn xuống, không động đậy nữa.

Vẻ mặt Kỳ Niên đốt cháy luôn cả chăn, "..."

Trong bóng tối chỉ nghe tiếng hít thở mà không thể nhìn thấy mặt nam thần, Kỷ Niên đang nằm trong lòng anh, vừa nghe tiếng bước chân đi qua đi lại của người tầng trên, vừa bị Đoạn Sâm vừa kéo vừa ôm khiến não cậu như chết máy. Cậu giật giật.

Kỷ Niên lẩm bà lẩm bẩm, "Không biết ngủ chưa nhỉ?"

Đoạn Sâm vẫn đang ngồi như cũ, "..."

Anh buông cậu ra, trong giọng nói không nghe ra chút tâm tình gì, "Ngủ ở cạnh tường kia đi, lần sau còn đạp vào tôi thì ngủ luôn trên chăn."

Kỷ Niên, "Vậy thì cậu ngủ ở trong đi, nếu tớ đẩy cậu ngã xuống thì sẽ bị chấn động não đó."

Kỷ Niên nói xong còn tự nhiên cười một lúc, cuối cùng trước ánh nhìn soi mói vô hình của Đoạn Sâm mà im lặng, ngoan ngoãn ngủ bên trong.

Một lát sau, Đoạn Sâm mở miệng, "Tôi không muốn áp tường mà ngủ."

Kỷ Niên đang ngủ áp tường, "..."