Chương 5.2: Ma Anh công tử

Ngươi có phải bị điên rồi không?

Nàng nhìn chằm chằm đối phương, thử đánh giá một lần nữa. Không có khả năng, nàng tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm, tiên khí phảng phất trên người tên tiểu tử này tuyệt đối là từ Lưu Li tiên đô mà ra.

Người của Lưu Li Tiên đô? Cầm một vạn lượng mua một món đồ giả của Đan Hoa Cung?

Lùi một vạn bước mà nói, nếu thật sự là quen vung tiền không chớp như vậy đi, không lẽ nhà người còn biết chút lễ phép hả? Người không sợ làm tiên nhân của Lưu Li Tiên đô mất mặt à?

Người phàm đều trăm phương ngàn kế nghĩ cách vào được Đan Hoa Cung. Nhưng người ở Đan Hoa Cung bạc đầu cũng muốn phi thăng nhập tịch vào Lưu Li Tiên đô, trở thành tiên nhân chân chính. Thế mà trải qua ngàn vạn năm rồi, số lượng người có thể phi thăng cũng thật sự vô cùng ít ỏi, xem như lông phượng sừng lân mà thôi.

“Ánh mắt công tử thật sự rất độc đáo!” Chưởng quầy vui đến mức mặt muốn nở hoa, không nghĩ tới hôm nay vừa mở cửa liền gặp được một con dê béo so với Triều Dương quận chúa còn dễ lừa hơn! Hắn quyết định tiếp tục nỗ lực, lập tức giới thiệu món hàng tiếp theo: “Đây lại là một vật kỳ diệu hơn, tên gọi là Trăm Độc tán! Chỉ cần ngài nhấp một ngụm nhỏ, thì mặc kệ là dược vật độc vật gì cũng sẽ lập tức tan thành mây khói! Quan trọng nhất là, vì chiếu cố khẩu vị của thượng khách như ngài, bổn tiệm đã điều chế thêm vị Hoa quế thơm nồng thuần hậu, giá chỉ năm ngàn lượng một lọ mà thôi!”

Lộc Triều: Quả nhiên người nghèo vĩnh viễn sẽ không có cơ hội bị lừa như thế này.

Bạch y công tử lại gật gật đầu: “Nếu muốn du lịch Lục giới, quả thật không thể tránh được chuyện bị độc vật dính lên người, thứ này quả thật rất cần thiết. Ta mua.”

Nói xong, hắn còn nhìn về phía Lộc Triều: “Quận chúa có muốn một lọ không?”

Lộc Triều cạn lời: “Ta không du lịch Lục giới, ta không cần.”

Hắn nói: “Ta hôm nay vừa đến thành An Dương, nghe được nơi đây bảo vật đa dạng đẩy đủ nhất nên mới đến cửa. Tìm kiếm nửa ngày sắp hoa mắt chóng mặt, cũng vẫn không biết nên chọn cái gì mới tốt.”

Lộc Triều chỉ cười không nói.

Hóa ra người vừa nói là cũng biết xem hiểu bảo vật đôi chút, hóa ra đều là khoác lác à. Tiểu tử nhà người rõ ràng là dốt đặc cán mai rồi.

Chưởng quầy lại lần nữa siêng năng giới thiệu, mà vị bạch y công tử này là đúng thật là tình nhân trong mộng của mọi thương gia. Phàm là vật gì được lấy ra chào bán, hắn đều muốn mua, cũng không nửa lời mặc cả.

Lộc Triều mới uống xong chén trà nhỏ, hắn đã ngang tàng mà mua hết mấy chục món hàng.

Hắn xòe quạt, cười nhìn Lộc Triều: “Là ta nhất thời hào hứng quá, hay là quận chúa cũng mua một chút gì đi?”

Cây quạt đối diện phe phẩy ngay tầm mắt, bốn chữ to “Thiên địa cúi đầu” quả thật phá lệ đau mắt người xem.

Đúng là phải cúi đầu rồi, ai gặp phải tên vung tiền như rác này mà không cúi đầu xưng thần chứ?

Lộc Triều đành phải không nóng không lạnh trả lời: “Tất cả đều bị ngươi mua hết rồi, ta còn mua cái gì nữa? Mất hứng rồi.”

Chưởng quầy vội vàng nhận lỗi: “Đều là do tiểu nhân nhất thời sơ sẩy, quận chúa ngàn vạn lần xin đừng nóng giận. Quận chúa muốn tìm món hàng gì, chỉ cần nói một tiếng, tiểu nhân dù vượt lửa băng sông cũng sẽ cố gắng tìm ra cho quận chúa!”

“Thôi, lần sau lại nói.” Lộc Triều đứng lên, vẻ mặt mất hứng, “Chúng ta đi.”

Nàng đi rất nhanh. Chưởng quầy lại sợ tên bạch y công tử kia không trả tiền, nên cũng không dám tiễn nàng ra cửa, đành phải luôn miệng nhận lỗi với nàng.

Lộc Triều bước ra sảnh ngoài, thấy tiểu nhị cung cung kính kính chờ một bên. Nàng buồn chán nhìn lướt qua quầy hàng, liền thấy mấy lá bùa màu trắng nằm trong góc.

“Kia là cái gì vậy?” Nàng giương cằm nhỏ, nhìn về phía bên đó.

Tiểu nhị vội vàng cầm lá bùa ra, nâng tay đưa cho nàng: “ Thưa quận chua, đây là linh phù mà các tu sĩ ở tụ linh cảnh mua để luyện tập khống chế linh lực ạ”.

“Còn có loại đồ vật này cơ à?” Lộc Triều rất có hứng thú mà cầm lấy hai lá.

Liễu Nhi cùng Xuân nhi còn đang thấp thỏm thấy may vì hôm nay công chúa không bị cắt cổ, mắt thấy nàng tò mò liền sợ hãi mà vội đáp: “Quận chúa cũng không tu tiên, người dùng không được loại đồ vật này đâu ạ.”

Tụ linh cảnh là tu sĩ ở mức thấp nhất, chỉ mới thoáng cảm nhận được linh lực chuyển động mà thôi, đồ vật bọn họ dùng cũng vì thế mà không đáng mấy tiền.

Tên tiểu nhị cũng khá nhanh nhẹn, biết Triều Dương quận chúa là dê béo lớn nhất của bổn tiện, bèn vội vàng đáp: “Đây dù sao cũng là lá bùa có chứa ít linh lực, cũng không phải đồ vật hiếm có gì. Nếu quận chúa người thích thì cầm mấy tấm về chơi cũng được ạ”.

“Ngươi trông thế mà cũng thông minh đấy. Liễu Nhi, thưởng hắn đi.” Lộc Triều phân phó một tiếng, liền bước ra ngoài.

Liễu Nhi mở túi tiền, lấy ra mười lượng bạc đặt vào tay tiểu nhị. Tiểu nhị vui vẻ sung sướиɠ, cầm một xấp trữ linh phù đưa hết cho Liễu Nhi: “Đa tạ quận chúa ban thưởng ạ!”

Lộc Triều ngồi trở lại xe ngựa. Nàng mua được đồ muốn mua, còn không bị cắt cổ, tâm trạng tự nhiên là rất tốt.

Hôm nay Vân Dao trở lại rồi, mạch truyện của tiểu thuyết sẽ chính thức khởi động. Nàng cũng không thể ngồi không chờ chết được. Rốt cuộc phải làm sao mới thoát được cái cốt truyện chết tiệt chuyên đào hố cho nữ phụ nàng đây?

Nàng không muốn bị gãy chân, không muốn bị hủy dung, càng không muốn nhà tan cửa nát.

Mặt trời đã ngã về tây, chân trời ánh lên màu ráng chiều đẹp đẽ, cửa thành An Dương chậm rãi đóng lại, chỉ để lại một cửa nhỏ đủ cho một người một ngựa thông hành khi cần.

Lúc này, ở ngoài cửa thành chỉ có người của đội tuần tra ban đêm. Bọn họ không chỉ gia cố Hạo dương đại trận cách ngoại thành một dặm, mà còn phải phụ trách tuần tra ở khu vực lân cận nguyên một đêm.

Sau khi đội tuần tra ban ngày bàn giao xong cho đội gác đêm, có mấy người liền rôm rả bàn luận: “Mấy ngày gần đây tiểu tử Giang Tiểu Sơn về nhà cũng đến là chăm chỉ, giao ban xong là người ngựa biến mất không thấy tăm hơi.”

“Còn không phải à, từ sau khi hắn đánh cho Vân Dương thế tử nằm liệt giường, liền không cần mỗi đêm đều ra ngoài tuần tra nữa, tự nhiên là muốn về nhà rồi. Người cũng quên trong nhà hắn có Triều Dương quận chúa quốc sắc thiên hương đang chờ à?”

“Trước kia ta còn nghe nói hắn và Triều Dương tình cảm không tốt, quận chúa bất mãn mối hôn sự này nên muốn chạy trốn, còn bị ma vật ngoại thành đả thương. Thế mà nhìn đi, đã nhiều ngày như vậy, tình cảm hai bên quả thật rất tốt đẹp, tên tiểu tử này chắc còn thăng chức thật nhanh nữa cơ.”

“Ai bảo người ta lớn lên mặt mũi đẹp đẽ tuấn tú ra vậy. Nếu là hắn lớn lên cũng giống đầu heo nhà ngươi thì có phải quận chúa hôm sau liền đem người đánh chết, vứt ra ngoài cho chó ăn rồi không?”

Một đám người cười to ha ha.

Thiếu niên mặc hắc y bước nhanh trong màn đêm trên đường Trường Nhạc. Lúc này sắc trời chỉ vừa sầm tối, trên đường cái đã không còn le lói ánh sáng ban ngày nào, cảnh sắc đều trông có chút ảm đạm.

Người đi lại trên đường vẫn còn khá nhiều, tiếng rao hàng của tiểu thương có âm sắc vui vẻ rộn ràng, cũng có thanh âm mắng cười ồn ả. Chỉ là tất cả những pháo hoa rực rỡ chốn nhân gian này, khi vào mắt hắn đều biến thành ảm đạm không chút ánh sáng.

Hắn bước lên Ôn Nguyệt kiều, gió thổi gợn sóng lăn tăn trên mặt sông, vầng trăng lành lạnh vừa lộ ra khỏi mây, nghiêng nghiêng treo mình cạnh tường thành xa xôi, ánh trắng đạm bạc như một lưỡi đao sắc bén chém đôi nhân gian, chiếu vào đôi mắt tịch mịch hoang vu của hắn.

“Bánh táo đỏ đây! Công tử, người có muốn mua chút bánh táo đỏ không?”

Âm thanh già nua chậm chạp vang lên bên cạnh Đế Túc. Hắn không nhịn được mà cúi đầu, thấy bên chân cầu bày một sạp hàng con con của bà lão vừa cất tiếng. Phía trên sạp treo một l*иg đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt bà đang cười hiền, mặt trên xếp từng khối bánh táo đỏ nhiều hình dạng nhưng đều rực rỡ một màu đỏ tươi ngon mắt.

Hắn nhìn nhìn hồi lâu, chợt nhớ tới hôm nay nha hoàn có bảo: “Đây là điểm tâm mà quận chúa thích ăn nhất.”

“Mua” Đế Túc gật gật đầu, hắn muốn mua.

Bà lão dùng giấy bọc một bao bánh táo đỏ đưa cho hắn: “Công tử, mười văn tiền.”

Đế Túc sửng sốt trong chốc lát, chợt nhớ ra chính mình không có tiền. Từ Yên Lăng đến An Dương, lộ phí của hắn đã tiêu hết sạch. Hắn sống ở Ninh Vương phủ không cần dùng tiền, mà khi tuần tra mỗi đêm ở quân doanh lại càng không cần.

Thế là…… hắn đưa thanh kiếm đã sống nương tựa cùng hắn gần như cả đời sang, ngập ngừng hỏi: “Trả bằng cái này…… được không?”

Bà lão: “……”

Vấn kiếm: “?”

Vì mười văn tiền mà bán đi Linh khí bản mạng của mình, ngươi có biết chữ lễ phép viết thế nào không?

Bà lão do dự, thanh kiếm này thoạt nhiên có vẻ khá đáng giá, nhưng mà trông cũng lạnh lẽo đáng sợ y như vị công tử đang đứng trước mặt này. Vừa rồi bà cũng chỉ thuận miệng rao vu vơ thôi, nhiều vị công tử đi qua cầu như vậy, chỉ có người này dừng chân muốn mua, mối mua bán này thật ra cũng không phải là không làm được…

Đế Túc lại mặc kệ bà có đồng ý hay không, chuẩn bị thả Vấn kiếm xuống cho bà. Lúc này, từ phía sau hắn truyền đến một âm thanh mềm mại của nữ tử:

“Giang công tử?”