Chương 6.1: Vân Dao ra sân

Lúc này, thành An Dương vào đêm rốt cuộc được tuần tự thắp sáng bằng từng đèn l*иg được điều khiển bởi linh thuật, ánh sáng len lỏi dọc theo đường Trường Nhạc rồi men qua 24 cây cầu lớn nhỏ. Quang cảnh nháy mắt trở nên rực rỡ như pháo hoa đêm hè, xua tan sự thanh lãnh tĩnh lặng của ánh trăng.

Đèn chiếu rực rỡ, rọi sáng phàm trần mênh mang,

Đế Túc ngẩng đầu nhìn đèn l*иg lung lay trong gió trên Ôn Nguyệt kiều, dường như không nghe tiếng người nào đó gọi mình.

“Giang công tử?” Thanh âm kia nghe êm tai như tiếng đất trời, mềm mại mà không ủy mị yếu ớt, là một loại làn điệu làm lòng người mềm nhũn. Khách đi ngang qua cầu đều không tự giác mà xoay người nhìn theo.

Ánh mắt vừa động, là một thoáng kinh hồng ngỡ như gặp được thần tiên.

Đó là một nữ tử tiên tư như ngọc. Nàng khoác bạch y uyển chuyển, váy dài khe khẽ chuyển động như tuyết chảy, như hoa bay, nhẹ nhàng hòa với gió đêm lăn tăn nhẹ nhàng trên sông. Gương mặt nàng thanh lãnh sáng trong, đôi mày lá liễu nhẹ nhíu. Sóng mắt long lanh như nước, mũi cao thẳng, cánh môi nhỏ nhắn đỏ ửng, tóc đen búi kiểu phi tiên chỉ dùng hai trâm cài bạch ngọc nhã nhặn điểm tô. Tư thái nhu mị mà cao nhã xuất trần…

Nàng bước về phía Đế Túc rồi ngẩng đầu, trong mắt ẩn ẩn ánh sáng xúc động: “Từ ngày từ biệt ở Yên Lăng đến nay đã gần một tháng, Giang công tử thân thể vẫn an khang chứ?”

Đế Túc rốt cuộc xoay người nhìn về phía nàng. Đôi mắt xám tro vẫn trước sau như một lạnh lẽo, ở đỉnh mày sắc bén còn lóe chút hung ác nham hiểm.

Người qua đường vốn dĩ chỉ muốn ngắm nhìn mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên kia, bỗng thấy bóng hắn bên cạnh hung ác như sát thần, gan ruột chợt phát lạnh, vội vàng đảo qua một vòng lớn mà nhanh nhẹn rời đi.

Chỉ có Vân Dao gan dạ, vẫn nhìn hắn nhẹ nhàng cười: “Ta là Vân Dao, Giang công tử phải chăng đã quên rồi?”

Đế Túc chần chờ một chút, rồi khẽ lắc nhẹ đầu, chuyển động nhỏ tới mức khó phát hiện. Đến đây hắn nhớ tới bánh táo đỏ đang chờ bên cạnh, lại quay đầu nhìn bà lão kia, khăng khăng muốn đem Vấn kiếm gán nợ cho quán nhỏ ven đường.

Bà lão liên tục xua tay, vẻ mặt chua xót: “Ôi công tử ơi, làm như vậy không được đâu. Bà lão già chỉ làm chút buôn bán nhỏ, cầm kiếm này cũng không dùng được……”

Lòng Vân Dao hơi nhảy một chút, ngay sau đó lập tức tiến lên, móc ra một lượng bạc đặt ở sạp hàng nhỏ của bà, cười nói: “Bà bà đừng sợ, đây là bằng hữu của ta, ta trả tiền thay hắn.”

Bà lão lập tức cười hớn hở: “Ôi chao, hôm nay ta mới mở hàng, cũng không có tiền lẻ để thối lại ấy chứ”

“Không cần thối đâu.”

Bà lão lại liên tục cảm tạ: “Đa tạ cô nương, cô nương xinh đẹp như tiên nữ, công tử cũng tuấn mỹ vô song, hai vị thật đúng là một đôi bích nhân do đất trời tạo thành.”

Gương mặt Vân Dao chợt ửng đỏ, nàng cúi đầu cười nhạt, đột nhiên lại thấy Vấn kiếm được đưa đến trước mặt mình. Vân Dao sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu, trước mắt nàng là thiếu niên với ánh mắt sắc lạnh, bộ dáng vẫn như trước muốn đẩy người ra xa, bài xích vạn dặm.

Lòng Vân Dao hơi chua xót, lắc nhẹ đầu: “Giang công tử, kiếm này là bản mạng Thần Khí của huynh, cùng tính mạng của huynh tương liên, không thể dễ dàng giao cho người khác. Huồng hồ, chỉ một lượng bạc thôi mà, huynh không cần để trong lòng, cứ xem như là bằng hữu hỗ trợ nhau có được không?”

Đế Túc suy nghĩ một chút, thu hồi Vấn kiếm, lại cầm lấy túi bánh táo đỏ rồi lướt qua bên người Vân Dao mà đi thẳng.

Vân Dao lập tức cười khổ, người này thật sự một chút cũng không thay đổi. Kể cả ngày tương ngộ ở Yên Lăng cũng thế, toàn bộ thế gian này trong mắt hắn đều dường như con sâu cái kiến, nhỏ bé không chút giá trị, cho nên hắn mới mắt không thấy, lòng không động, không chút để tâm.

Nàng xoay người, nhìn theo bóng dáng người thiếu niên dần biến mất ở trong dòng người, cũng không đuổi theo.

Nếu hắn đã đúng hẹn đến An Dương, như vậy một đời này, bọn họ chắc chắn sẽ có kết cục viên mãn nhỉ.

Không biết hắn đã ghé qua Ninh Vương phủ gặp phụ vương chưa?

Nếu không phải ngày đó nàng thân mang nhiệm vụ trong người, thì nàng chắc chắn sẽ cùng hắn một đường đi từ Yên Lăng trở về An Dương.

Nhưng như vậy cũng không sao cả, phụ vương là người trọng chữ tín, chắc chắn sẽ giữ lời. Năm đó người đã lập huyết thư kết quan hệ thông gia, thì sẽ tuyệt đối không đổi ý.

Vân Dao vẫn đứng lặng lẽ ở đầu cầu, gió đêm vờn qua tóc dài, phiêu dật đầy tiên khí.

【 Dao nhi, vừa rồi dù chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng từ hơi thở của Vấn Kiếm cũng có thể đoán được sát khí trên người Đế Túc thật sự rất nặng. Con tiếp xúc với hắn, cần phải cẩn thận một chút mới được. 】

Vân Dao cúi đầu, nhìn về phía Thần khí bản mạng của mình – Phượng Vũ Thần kiếm.

Đây chính là Thần khí thượng cổ mà Thần vương tự mình ban cho nàng trước khi nàng hạ phàm lịch kiếp. Trụ ở bên trong cũng không phải là khí linh bình thường, mà là một vị cổ thần đã ngã xuống từ lâu.

Vân Dao đáp lời trong thức hải: “Phượng Vũ tiền bối, trong lòng con vẫn rất thấp thỏm bất an. Đế Túc thật sự sẽ nãy sinh tình cảm sao? Con…… vẫn không quên được bộ dáng của hắn trong trận chiến Thần ma. Khi đó thần phật khắp nơi đều bị hắn quật ngã dưỡi kiếm. Hiện tại chỉ dựa vào một mình con, thật sự có thể làm hắn động tình mà quên đi gϊếŧ chóc sao?”

【 Nếu hắn thật sự vô tình, làm thế nào có thể cùng con dây dưa tận tám kiếp? Con là Cửu Thiên Thần nữ, là hy vọng duy nhất mà Thần Sáng Thế để lại cho Lục giới. Ngoại trừ con ra, không kẻ nào có thể cứu rỗi hắn được. 】

Vân Dao dường như cuối cùng khôi phục sự tự tin: “Vâng, tiền bối yên tâm đi, con đã thất bại tám lần. Một đời cuối cùng này, con nhất định sẽ thành công.”

“Dao nhi, nàng sao lại đến nơi này rồi?”

Một vị bạch y công tử bước lên Ôn nguyệt kiều, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cố định, còn lại rũ xuống bờ vai, mang nét phong lưu tuấn dật khó giấu. Trên mặt hắn ẩn ần ý cưới sủng nịnh, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, nhu tình nhu nước mà nhìn Vân Dao.

“Dạ đại ca.” Vân Dao quay đầu nhẹ đáp “Muội đã rất nhiều năm chưa trở lại An Dương, nên chỉ muốn đi dạo một chút, ngắm nhìn một lúc, không ngờ bất cản bị lạc khỏi huynh.”

Dạ Trường Phong đi đến bên cạnh nàng, phong thái nhã nhặn cất tiếng trầm thấp: “Không sao, dù muội đi lạc đến đâu, huynh đều có thể tìm được muội.”

Mày liễu của Vân Dao khẽ nhíu, nàng khẽ khàng đáp: “Dạ đại ca, muội đã nói rồi rất nhiều lần, muội có hôn ước trong người, huynh không nên đối xử tốt với muội như vậy. Thế gian này có vô số người con gái tốt đẹp, huynh không nên lãng phí thời gian trên người muội.”

Dạ Trường Phong hừ lạnh một tiếng: “Muội cũng sắp phải phi thăng rồi, còn nhớ thương cái hôn ước với kẻ phàm nhân kia làm gì nữa. Muội cũng thật là trọng tình trọng nghĩa, huynh thế mà muốn nhìn xem, cái gã người phàm kia có gan cưới muội không!”

Vân Dao muốn nói lại thôi, tự biết mình không đắc tội nổi vị thiếu chủ của Lưu Li tiên đô này, chỉ có thể nói tránh: “Chúng ta trở về đi, phụ vương muội nhất định đang đợi chúng ta.”

Tu vi hai người đều cao thâm, nên tuy đang ở trên đường cái người qua kẻ lại, vẫn có thể như cũ quỷ không biết thần không hay mà thi triển thuật pháp, biến mất vô tung ảnh.

Trong nháy mắt xuất hiện trở lại, hai người đã đến trước cửa Ninh Vương phủ.