Chương 13-1:

Giọng nói của Quý Luân rõ ràng và lanh lảnh, giống như âm thanh cứu rỗi của thiên đường, Chử Văn Kỳ thuận thế bước sang một bên.

Áo Blouse trắng của Quý Luân thẳng mượt, lộ ra cảm giác mát mẻ khi bước đi trong sương sớm.

Đôi mắt của anh ấy hơi xanh, dường như anh ấy đã thức cả đêm, cái áo sơ mi dưới chiếc áo khoác Blouse trắng vẫn còn hơi nhăn.

Động tác di chuyển của anh ấy có trật tự, vừa đo nhiệt độ của Đới Trí Hành vừa kiểm tra vết thương trên đầu hắn.

Vết thương ở trên đầu của Đới Trí Hành hồi phục rất tốt, vết thương không có dấu hiệu bị rách, viêm hay nhiễm trùng.

“Việc tối hôm qua em nhớ được bao nhiêu?”

Quý Luân hỏi, cẩn thận ấn ngón tay lên vết thương của Đới Trí Hành.

Đới Trí Hành cau mày, giữa lông mày hiện lên chữ Xuyên, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Em chỉ nhớ là tối hôm qua mình bị sốt, đầu rất nặng, động tác cũng yếu đi rất nhiều, có cảm giác bị mất thăng bằng.”

“Em sợ đó là di chứng nên muốn gọi xe cấp cứu để đưa tôi đến bệnh viện điều trị”.

“Nhưng mà emcòn chưa kịp gọi điện thoại, đột nhiên nghe được có người gõ cửa, nên muốn đi mở cửa trước, nhưng mới đi mấy bước liền trượt chân ngã xuống, sau đó thì...”

“Em không có ấn tượng nữa.”

Quý Luân khẽ ừ một tiếng, đưa ngón tay chạm vào sau đầu hắn, “Ở dây thần kinh chẩm quả thật có một tụ máu ở da đầu.”

Khuôn mặt của Chử Văn Kỳ tối sầm lại một chút.

Cô thực sự không ngờ rằng đầu của Đới Trí Hành sẽ có dấu hiệu xấu đến như vậy, dường như hắn không thể giải quyết chuyện gì nếu như xảy ra vấn đề.

“Đúng rồi, chị, người gõ cửa tối hôm qua là chị đúng không? Chị tới nhà em làm gì? Hơn nữa sao chị có thể mở cửa và đưa em đến bệnh viện được vậy?”

Sự việc đêm qua xảy ra rất tình cờ và đột ngột, sự thật rất là cẩu huyết nên Chử Văn Kỳ không có ý định nói ra sự thật.

Nhưng nhất thời cô không thể bịa ra một lời giải thích nào hợp lý, đành phải trả lời cho qua chuyện: “Hai ba lời không thể giải thích rõ ràng được, đợi em khỏe lại sẽ nói cho em biết.”

Năm phút sau, Chử Văn Kỳ đi theo Quý Luân ra khỏi phòng.

Lúc này hành lang đã có bác sĩ cùng y tá đi qua đi lại làm việc, nhưng bởi vì là khu phòng bệnh, mọi người đều chú ý đến lời nói và hành động của mình, cho nên hành lang cũng không quá ồn ào.

“Nói cho anh biết, hôm qua em trai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Giọng nói của Quý Luân rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất mạnh mẽ, giọng nói của anh ấy lọt vào tai Chử Văn Kỳ không khác gì cho cô một liều thuốc an thần.

“Em nghĩ cậu ấy có thể đã mất ý thức ban đầu sau khi ngã xuống, cậu ấy coi bản thân mình như một nhân vật trong tiểu thuyết, sau khi làm những việc mà nhân vật đó làm, cậu ấy mới bất tỉnh vì sốt cao.”

Quý Luân gật đầu, anh ấy không hỏi cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Anh ấy biết rằng nếu như có thể nói, thì chắc chắn Chử Văn Kỳ sẽ nói.

“Anh mới vừa kiểm tra qua, vết thương của cậu ấy đã hồi phục rất tốt, cơn sốt đã hoàn toàn biến mất và trạng thái tinh thần của cậu ấy cũng có vẻ tốt.”

“Trước khi đến đây, anh cũng đã kiểm tra hồ sơ bệnh án trước đó và hình ảnh CT não của cậu ấy. Không có vết sưng gây tổn thương hay ứ đọng nào trong não.”

“Nhưng mà do sự tác động của vết thương trên đầu, nên không thể loại trừ khả năng tổn thương dây thần kinh sọ.”

“Trước đây anh đã từng gặp một trường hợp tương tự, kiểm tra thì không hề phát hiện thấy chấn thương sọ nào nào, nhưng khi xuất viện, bệnh nhân bị rối loạn trí nhớ, mất trí nhớ, hư cấu và xây dựng thực tế sai sự thật, thay thế bằng những hình ảnh phi thực tế, tính cách và cơ thể bị suy nhược cùng với các triệu chứng khác.”

Chử Văn Kỳ càng nghe càng căng thẳng, di chứng để lại thật sự quá nghiêm trọng: “Vậy tình trạng của cậu ấy có chữa được không?”