Chương 72

Sau khi nghe qua câu chuyện của Lạc Ly, Lâm Uyên trầm mặt một lúc lâu, sau đó mới đưa ra quyết định để cậu ta bên cạnh.

"Được rồi, trong bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm, ngươi tạm thời cứ đi chung với ta đi. Dù sao Đạo Linh môn với Thanh Kiếm môn cũng là có giao tình, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Việc tiếp cận so với dự tính quá dễ dàng, nhưng nhìn nét mặt hắn nhàn nhạt như việc có thêm một người nữa đi cùng không thành vấn đề, cũng không thấy hắn có chút nào sẽ đề phòng mình. Nếu vậy chỉ có hai nguyên do, một là vì hắn quá chính trực trời sinh chỉ muốn bảo vệ kẻ yếu, còn hai, hắn là đang xem thường Lạc Ly không thể mang đến nguy hiểm gì cho bản thân.

Còn về tại sao Lâm Uyên không nhận ra thân phận của Lạc Ly, cái này Lý Hàn đã giúp cậu ta dịch dung qua, không có thủ đoạn nào cao tay hơn, sẽ rất khó để nhận ra.

Bởi vì tin tưởng một tu sĩ trúc cơ không thể nào phát hiện được thủ đoạn của thiên tôn, cách biệt quá lớn dĩ nhiên Lạc Ly cũng sẽ không tin hắn nhận ra mình.

Mà trong lúc cậu ta còn đang suy nghĩ thì cái con người chính trực, trời sinh thích bảo vệ kẻ yếu Lâm Uyên đã đi trước dẫn đường, thấy Lạc Ly mãi vẫn không đuổi theo, hắn nhíu mi xoay đầu hỏi.

"Ngươi bị thương sao?"

Bị hỏi Lạc Ly vội trở lại hiện thực lắc đầu xua tay.

"Không có không có, tôi đến đây."

Trong lần trước không thể thành công đoạt xá được Tư Âm, lần này Lý Hàn quyết định sẽ động tay với đệ tử thân truyền duy nhất của y. Tuy tu vi hơi yếu nhưng là một hạt giống tốt, cùng lắm đợi thêm vài trăm năm nữa, sớm thôi hắn ta sẽ quay lại thời kì đỉnh cao, còn có thể tiếp cận Tư Âm để trả thù.

Lâm Uyên theo miêu tả trong đầu, tìm đúng đường đến trước hang động có thiên linh quả, thế nhưng dù có đi qua lại như thế nào vẫn không thể tìm được lối vào.

Lúc này hắn mới xoay đầu nhìn Lạc Ly nói.

“Ta cảm nhận được quanh đây có nguồn linh khí rất lớn, nhưng một mình khó tìm được đến nơi, nhiều người sẽ tốt hơn ngươi giúp ta nhìn ngó một chút.”

Lạc Ly gật đầu liền đồng ý, xoay người tìm kiếm xung quanh, đột nhiên chân giẫm lên đâu đó, huyễn cảnh cứ đơn giản như thế bị đạp hỏng, trận pháp bao quanh vì vậy mà được giải khai.

Cửa động bị huyễn thuật che giấu từ từ lộ ra trước mắt, Lâm Uyên tiến đến kéo Lạc Ly về sau bảo hộ nói.

“Cẩn thận, đây là huyễn trận, yêu thú này phải tu vi rất cao mới có thể che được mắt của ta, ngươi cứ đứng sau lưng ta đi.”

Lạc Ly bị lời nói này của hắn làm cho kinh ngạc, từ lúc xuyên không đến đây, cậu ta đã chứng kiến qua bao nhiêu loại thủ đoạn thâm sâu, ngươi tranh ta đoạt, lại chưa từng có người vì cậu chịu đứng ra che chắn. Tuy Lý Hàn nhiều lần bảo vệ cậu, nhưng cũng là vì lợi ích riêng của hắn ta, không biết từ bao giờ trong lòng lại có một dòng nước ấm, từ từ mà lại nhẹ nhàng xoa dịu trái tim.

Hai má cũng vì vậy có chút phớt hồng, nhưng nghĩ đến kế hoạch vì sao lại tiếp cận Lâm Uyên, Lạc Ly giật mình siết chặt ngọc bội trong tay hỏi.

“Nếu như thành công đoạt xá, vậy Lâm Uyên sẽ phải thế nào?”

Lý Hàn không để ý đến tâm tư Lạc Ly đang chuyển biến, chỉ nghĩ gì nói đó.

“Còn sao nữa chứ, đương nhiên sẽ bị ta hấp thu, hồn bay phách tán.”

Như vậy là nói, Lâm Uyên chỉ có một con đường chết thôi sao, nhưng mà hiện tại cậu ta không nỡ, nếu có thể nuôi dưỡng hắn ở bên cạnh mình, một lòng một da vì mình mà bảo vệ hết thảy.

Nhưng Lý Hàn chắc chắn sẽ không cho phép, còn đánh thì cậu ta không đánh lại.

Trong đầu có hai luồng suy nghĩ trái ngược, khiến cậu ta không kịp né tránh một đòn tấn công từ yêu thú bạch chu, tơ trắng phun đến ngay trước l*иg ngực, nhìn thì mềm mại nhưng lực lượng cực lớn, chỉ cần chạm lên da thịt có thể đâm xuyên qua.

Ngay lúc tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Uyên lao đến đẩy Lạc Ly qua một bên, bản thân cũng vì vậy bị thương, tay áo bị máu làm cho nhiễm đỏ.

Hắn cắn ống tay áo xé rách, rồi nhanh chóng thắt chặt trên đầu vết thương, bạch chu là loại yêu thú cực độc, chỉ cần bị đánh trúng cơ thể sẽ tê liệt, tu vi cũng không thể vận chuyển nếu không độc tính nhanh chóng sâm nhập, mà điều khiến ai ai cũng phải kiêng kỵ, trong độc này có một loại dược tính, gọi là mê tình bất kì ai cũng không thể phản kháng lại nó.

Dù đã kịp thời uống thanh linh đan, nhưng đầu óc Lâm Uyên cũng đã bắt đầu choáng váng, cơ thể nóng bức đến mức khuôn mặt cũng chuyển hồng hào, đứng cũng đứng không vững.

Nhìn bạch chu trước mặt vẫn còn muốn tấn công, Lâm Uyên tự cắn vào lưỡi để đầu óc thanh tĩnh một chút. Dùng kiếm chống xuống làm điểm tựa để đứng lên, bắt đầu vận khí, linh khí xung quanh nhanh chóng xoay chuyển đến trước mặt hắn.

Cơ hội không có nhiều, hắn chỉ có thể đánh ra một chiêu duy nhất, cho nên liền dùng con át chủ bài của mình.

Linh quang thôi động quanh người, kiếm khí như mưa, đan chéo như lưới đánh cá, hướng thẳng bạch chu đánh tới, cắt đứt vô số tơ nhện, cúi cùng xoắn nát các chi, sau khi linh quang tán đi, để lại cơ thể bạch chu bất động nằm trên đất, mà Lâm Uyên cũng đã nỏ mạnh hết đà.

Hắn chỉ kịp nói với Lạc Ly một câu rồi ngất đi.

“Ngươi không sao chứ.”

Nhìn Lâm Uyên nằm trên đất, cánh tay toàn là máu, nhưng vẫn đối với cậu ta quan tâm hỏi thăm, trong lòng sớm đã do dự, mắt thấy Lý Hàn nhân cơ hội muốn đoạt xá, Lạc Ly một bước vững vàng đi lên, sau đó như được tiêm máu gà không chút sợ hãi cản trước mặt hắn ta nói.

“Không được, ta sẽ không để ngươi làm hại hắn. Không phải ngươi muốn cướp thân xác của Tư Âm sao, ta giúp ngươi là được, chỉ cần ngươi tha cho hắn.”

Cả cơ thể Lý Hàn bị bao trùm trong hắc khí, không thể nhận thấy biểu cảm của hắn lúc này, chỉ thấy hắn ta cười lớn áp sáp đến trước mặt Lạc Ly sau đó cười lớn.

“Ha ha ha, Lạc Ly ngươi vậy mà động tâm rồi, chỉ mới ở cạnh nhau có vài canh giờ, đã bị hắn ta làm cho thần hồn điên đảo. Ngươi cũng đừng quên, kế hoạch tiếp cận hắn ta là tự ngươi sắp xếp, cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, tránh ra đi đừng phá hỏng chuyện của ta.”

Hắn lại một lần nữa lách người muốn tiếp cận Lâm Uyên, Lạc Ly không kịp nghĩ gì, trước muốn bảo vệ Lâm Uyên liền vứt ngọc bội ra xa, thân thể Lý Hàn cũng vì vậy bị kéo về sau.

Bởi vì cơ thể được bảo vệ bên trong ngọc bội, linh hồn không thể cách quá xa, cho nên mới luôn đi theo Lạc Ly cũng như bảo vệ cậu ta, xem như là bảo vệ cái xe ngựa cho mình.

Mà hành động này này của Lạc Ly triệt để chọc tức hắn, chỉ là tạm thời không thể trở mặt, hắn liền dịu giọng thuyết phục.