Chương 9: Nhổ cỏ

Quả thật Văn Tiêu đã bắt một con gà mái mang ra chợ đổi một miếng thịt về, giữa trưa hắn làm một đĩa thịt kho tàu, toàn bộ đều vào trong bụng Nguyễn Kiều Kiều.

Lúc này cũng không phải do Nguyễn Kiều Kiều cố ý ăn mảnh, mà là hai nam nhân đều không ăn.

Ngu Thanh nói mình thích ăn thanh đạm, mà Văn Tiêu nhướng mày.

“Không phải ngươi nói muốn ăn thịt sao, muốn ăn thì ăn nhiều một chút.”

Thật không ăn?

Nếu bọn họ đều quân tử phong độ không tranh giành với nàng, vậy Nguyễn Kiều Kiều cũng không khách khí.

Ngu Thanh tay chân đều bị thương, cho dù hắn muốn cố cũng không thể tiếp tục làm việc đồng áng, Văn Tiêu còn có không ít việc cần hoàn thành, cho nên việc đóng giường tạm thời hoãn lại.

“Lại đây bôi chút thuốc đi, nếu không miệng vết thương nhiễm trùng mất.”

Văn Tiêu mới vừa rửa chén xong đã thấy Nguyễn Kiều Kiều cầm lọ thuốc ra, mở nắp.

“Nào, vươn tay ra đây.”

Ngay trước mặt hắn, nàng định bôi thuốc cho Ngu Thanh.

“Không làm phiền Nguyễn cô nương, tại hạ có thể tự làm được.”

Ngu Thanh lập tức uyển chuyển từ chối.

Nói xong hắn duỗi tay định cầm lấy lọ thuốc, Nguyễn Kiều Kiều lại nhìn chằm chằm miệng vết thương trên tay hắn, Ngu Thanh bất giác có chút thẹn thùng muốn thu tay lại nhưng bị nàng bắt được.

“Tay ngươi bị thương hơi sâu đó, chân cũng bị thương nữa, ta thấy tư thế đi của ngươi cũng không tự nhiên, cởi giày để ta kiểm tra cho.”

Ngu Thanh đỏ bừng mặt, một nam nhân như hắn bị nàng trêu đùa như vậy, nhưng hắn không dám giãy giụa phản kháng, thân thể đều cứng đờ.

Vẫn là Văn Tiêu giúp hắn giải vây.

“Ngươi đừng bắt nạt người ta.”

Hắn cướp lấy bình thuốc trong tay Nguyễn Kiều Kiều, vừa định bôi thuốc cho Ngu Thanh, lại bị nàng ngăn lại.

“Chờ một chút, hay là ngươi đi múc ít nước linh tuyền cho hắn ngâm chân, ngâm tay đi.”

Nghe vậy, Văn Tiêu nhìn về phía nàng.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Không có gì sao hắn trừng mắt với nàng.

Văn Tiêu dẫn Ngu Thanh ra hậu viện, nơi đó có mấy cái lu nước to đặt ở góc tường.

Ngu Thanh cảm thấy hơi lạ, Văn Tiêu múc một gáo nước trong lu ra.

“Ngươi cho tay vào đây.”

Cho dù thường ngày không bao giờ phải làm việc Ngu Thanh cũng biết khi bị thương tốt nhất không nên đυ.ng vào nước, nhưng Văn Tiêu đã nói như vậy, hắn không chút do dự nhúng tay vào nước.

Dòng nước mát lạnh, hắn chỉ cảm thấy vết thương vốn dĩ đang đau rát chợt không có cảm giác, càng thần kỳ là, hắn ngỡ như mình đang hoa mắt, nhưng giờ phút này đang giữa buổi trưa, ánh sáng sáng ngời, miệng vết thương trên tay hắn dưới sự vỗ về của dòng nước, đang phục hồi một cách thần kỳ.

Ngu Thanh rút tay ra, hắn cầm lòng không đậu mà sờ sờ miệng vết thương lúc trước còn rách tung tóe, tuy rằng không hoàn toàn khép lại, nhưng đã không chảy máu, kết vảy.

“Ngươi lại để chân vào ngâm một lúc đi.”

Nguyễn Kiều Kiều cũng đi đến, thưởng thức vẻ mặt ngạc nhiên của Ngu Thanh.

Lúc trước trông hắn luôn ngơ ngơ trầm mặc, hiện tại thoạt nhìn đã có biểu cảm phong phú hơn.

“Phiền toái nhanh lên, ta có chút mệt mỏi, chờ ngươi ngâm xong ta còn muốn ngủ một lát.” Văn Tiêu thanh âm rầu rĩ.

“À, thật ngại quá, đã làm phiền Tiêu đệ.”

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy rất lạ lùng, trước kia Văn Tiêu chưa bao giờ ngủ trưa, nếu ngoài trời ánh nắng quá gay gắt, hắn sẽ làm chút việc nhẹ nhàng khác.

Con người của hắn có chút tính tàn nhẫn, nếu trong lòng có kế hoạch thì nhất định sẽ tìm mọi cách mà thực hiện, đương nhiên cũng sẽ không cậy mạnh, chẳng hạn như ban đầu hắn làm việc, sẽ không giống Ngu Thanh cố quá thành ra bị thương khắp người như vậy.

Giữa trưa quả thật nóng bức, trong phòng mát mẻ hơn rất nhiều, Văn Tiêu tắm rửa thay đổi quần áo, thật đúng là nằm trên giường.

Nguyễn Kiều Kiều đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy hắn bá chiếm nửa cái giườn của mình, nàng cũng không quá để ý, cũng trèo lên giường, khéo chăn đắp lên người rồi nhắm mắt đi ngủ.

Ăn no sẽ phải nằm một lát, đây là thói quen bất di bất dịch của Kiều Kiều.

Lúc này, người bên cạnh nàng đã mở miệng.

“Vì cái gì trước kia ngươi không bôi thuốc cho ta? Cũng không đề nghị ta ngâm vết thương trong linh tuyền?” Ngữ khí lộ ra vài phần bất mãn.

Hắn còn để ý cái này?

Nguyễn Kiều Kiều mở mắt ra, đối diện với tầm mắt hắn.

“Lúc trước không phải ngươi trốn ta như trốn tà, không muốn ta tùy tiện chạm vào ngươi sao?” Nàng không thể hiểu được.

Ngay cả khi đó hắn mất trí nhớ mới vừa tỉnh, nhìn thấy nàng cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét, giống như nàng là thứ gì dơ bẩn, chỉ sợ bị nàng quấn lấy.

Càng miễn bàn lúc ấy thời tiết hơi lạnh lẽo, nàng không có chăn thừa cho hắn, lo lắng hắn cảm lạnh, đề nghị hai người ngủ cùng nhau, không ngờ ánh mắt lúc ấy của hắn, cứ như nàng sắp cường bạo hắn tới nơi vậy.

Đúng là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú.

Đương nhiên nàng cũng thật sự thèm muốn cơ thể của hắn, nhưng trước hết nàng muốn lấp đầy bụng trước, đứng trước cảm giác đói khát, tìиɧ ɖu͙© có là gì?

Còn lãng phí thể lực, làm xong chỉ đói nhanh hơn.

Bị lời nói của nàng nhắc nhở, Văn Tiêu nhấp môi không hé răng, nhưng biểu tình vẫn không tốt.

Nguyễn Kiều Kiều nhắm mắt lại, lúc này hắn lại lên tiếng, vấn đề muốn hỏi còn rất trực tiếp.

“Ngươi đã từng ngủ với bao nhiêu nam nhân?”

Vì sao nàng có thể tự nhiên đến vậy khi ngủ cùng nam nhân, hơn nữa khi đưa ra yêu cầu ngủ chung với Ngu Thanh cực kỳ bình tĩnh.

Vấn đề này của Văn Tiêu, thật đúng là làm Nguyễn Kiều Kiều mắc kẹt.

“Quá nhiều, không đếm được.” Nàng căn bản liền lười đếm.

Ngươi!

Văn Tiêu đột nhiên ngồi dậy, có chút khó có thể tin.

Bởi vì ở trong mắt hắn, trước kia nàng chính là một sửu bát quái, vừa đen đúa lại vừa gầy gò, nam nhân nào sẽ coi trọng nàng.

Cũng không đúng, có lẽ ở trước trước đó, nàng cũng không phải xấu như vậy.

Nhưng thôn phụ nào sẽ dễ dàng lên giường với nam nhân như vậy? Trừ phi nàng là……

Không, không giống a……

Nếu là cô đầu nương nhất định sẽ tỉ mỉ trang điểm, ít nhất sẽ không lười như nàng, bề ngoài cũng sẽ không bị giày xéo thành bộ dáng đen gầy kia, hơn nữa nàng cũng không bao giờ lấy lòng người khác.

(Cô đầu nương: đại khái là người phụ nữ ngủ với đàn ông trong làng để kiếm tiền, hành nghề tự do chứ không phải ở trong kỹ viện)

Văn Tiêu kết luận câu trả lời này là nàng thuận miệng lừa lừa hắn, bởi vì nàng không muốn trả lời, mặc kệ hắn.

Hắn nhìn nàng nhắm mắt một chữ không muốn nói thêm, càng cảm thấy đây là chân tướng.

Sao vậy?

Mới vừa dẫn nam nhân về nhà, cũng đã định đạp bỏ hắn?

Mệt hắn đi còn mua thịt cho nàng ăn muốn nàng mập lên chút, sớm biết như vậy thà để cho nàng ăn không khí đi!

Văn Tiêu lại nằm xuống, phát hiện nữ nhân bên cạnh đã thở đều đều, đi ngủ từ lúc nào không hay.

Hắn càng nghĩ càng giận, nhưng lại không dám động nàng, đành phải xuống giường, chạy đến hậu viện đi nhổ cỏ.

Đang lúc Văn Tiêu tức giận thở phì phò ngồi nhổ cỏ, bỗng nhiên có một thanh âm vang lên.

“Tiêu đệ muốn nhổ cỏ sao ? Ta giúp ngươi một tay nhé.”

Hắn vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt cười ôn nhuận của Ngu Thanh.

Ai là đệ đệ của ngươi!!