Chương 8: Ta phải ăn thịt cơ

Giống như mọi ngày, trời còn chưa sáng, Văn Tiêu đã tỉnh dậy.

Hắn mở mắt ra nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ của nữ nhân trước mắt, đại não nhanh chóng từ hỗn độn trở nên thanh tỉnh, phát hiện tư thế của hai người quá mức thân mật.

Văn Tiêu lặng yên rút tay ra từ trong ngực nàng, cũng nhấc chân đang đè trên người nàng lên, hắn xốc vén chăn xuống giường, mặc quần áo xong đẩy cửa đi ra ngoài.

Hắn cứ tưởng rằng ngủ cùng một giường với người khác sẽ khiến hắn mất ngủ, không ngờ đầu vừa đặt vào giường đã nặng nề rơi vào mộng đẹp, hơn nữa trong lúc ngủ còn ôm chặt nữ nhân này vào lòng.

Nghĩ đến đêm qua hai người ôm nhau ngủ cả đêm, Văn Tiêu cũng không cảm thấy ghét bỏ hay chán ghét, chỉ là cảm thấy có chút quái quái.

Thôi đi làm quan trọng hơn!

Văn Tiêu nhanh chóng loại bỏ tạp niệm trong đầu, gõ cửa phòng còn lại, hắn muốn gọi Ngu Thanh dậy lên rừng chặt gỗ.

Nếu hiện tại nhiều một người, muốn có cơm ăn phải làm việc, đương nhiên trước hết phải có giường để ngủ, nếu không hắn còn tiếp tục phải ngủ chung giường với nữ nhân kia.

Cũng may Ngu Thanh cũng rất có nhãn lực, hắn vừa gõ cửa, đối phương đã nhanh chóng trả lời, thay đổi quần áo, hắn chỉ vào chiếc rìu đặt trong góc, Ngu Thanh lập tức cầm lấy, không hỏi thêm cái gì đã đi cùng hắn lên rừng.

Sáng sớm sương mù trên núi rất dày, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ lạc đường, Văn Tiêu có đặt ký hiệu. Con đường này mỗi ngày hắn đều đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, sớm đã thành thói quen, nhưng Ngu Thanh mới đến hiển nhiên chưa thể thích ứng, chậm rì rì đi theo sau hắn, một lát đã không thấy bóng người.

Văn Tiêu chờ hắn đuổi kịp, không chút nào che giấu sự không kiên nhẫn.

“Đi sát ta một chút, nếu đi lạc ta sẽ không đi tìm ngươi, không phải hù dọa ngươi, trong núi có dã thú còn có rắn độc, ngươi cẩn thận một chút.”

Ngữ khí của hắn không tốt, Ngu Thanh cũng không để ý, gật gật đầu.

“Được, ta biết rồi.”

Bị Văn Tiêu nhắc nhở như vậy, Ngu Thanh cắn răng theo sát phía sau hắn, đợi đến khi tới nơi, Văn Tiêu nhận thấy tư thế đi đường của hắn có chút kỳ quái.

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

“Được rồi, vậy dùng cái rìu đó chặt cây đi.”

“Được.”

Hai người không hề nói chuyện dư thừa, trên cơ bản Văn Tiêu nói cái gì Ngu Thanh liền làm theo, cũng không hỏi nhiều một câu.

Hắn như vậyVăn Tiêu lại cảm thấy vừa lòng, hắn chỉ sợ bị hỏi đông hỏi tây, chậm trễ làm việc.

Hai người chém một cái cây xong thì đốn hết những nhánh cây thừa, Văn Tiêu nhận ra thể lực Ngu Thanh đã cạn kiệt, sợ chậm trễ tiến độ, nên chủ động đi trước kéo cây, Ngu Thanh vẫn như cũ im lặng không nói một lời, chỉ đi phía sau đẩy cây.

Khi gặp phải con đường chênh vênh bên sườn núi, Ngu Thanh ở phía sau dùng sức đẩy, nhưng không cẩn thận dẫm phải lá cây ướt hư thối dưới chân, trượt ngã, một chiếc giày văng ra, Văn Tiêu lúc này mới chú ý đến gót chân hắn đã bị mài đến máu tươi đầm đìa. Văn Tiêu sắc mặt khó coi mà đi đến, Ngu Thanh đang vội vàng xỏ lại giày, hắn vừa lại gần, thân thể đối phương theo bản năng co rụt lại, Văn Tiêu tầm mắt dừng lại trên bàn tay đầy bọc nước kia.

Nhìn bộ dạng thảm hại này, Văn Tiêu càng tức.

Yếu đuối mỏng manh như thế này, mới đầu buổi sáng đã thành ra như thế này, vậy thì ngày hôm nay còn làm được việc gì?

Ngu Thanh thấy hắn biểu tình không tốt lắm, lập tức mặc xỏ giày đứng lên.

“Chúng ta đi nhanh đi, chậm trễ việc của Tiêu đệ cũng không tốt.”

Văn Tiêu còn chưa nói một chữ, Ngu Thanh đã chủ động đi phía trước, hai tay ôm cây gỗ gắng sức kéo, lúc này trong tầm mắt đã có thể nhìn thấy căn nhà dưới chân núi.

Hai người mới vừa đi đến tiền viện, Ngu Thanh buông cây gỗ trong tay xuống, cửa phòng bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng.

Lâu lắm rồi mới thấy nàng dậy sớm như vậy, Văn Tiêu hơi ngoài ý muốn.

Nữ nhân khoanh tay dựa nghiêng trên cửa, nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng bận rộn đi qua đi lại, khó nén mỏi mệt và chật vật của hai người, cuối cùng ánh mắt tập trung trên mặt Văn Tiêu.

“Này, ngươi không bắt nạt người ta chứ?”

Nàng vừa mở miệng đã nói ra những lời này, tuy rằng thần thái lười biếng ngữ khí chậm rì rì, nhưng rõ ràng muốn trách cứ hắn, khuôn mặt tuấn tú của Văn Tiêu nhất thời đen như đáy nồi.

Hắn còn chưa nói câu nào, Ngu Thanh đã vội vàng giải thích.

“Không có không có! Tiêu đệ rất tốt rất quan tâm đến ta, là ta quá vô dụng, thực xin lỗi Tiêu đệ, về sau ta sẽ nỗ lực.”

Ngu Thanh càng giải thích, sắc mặt Văn Tiêu càng khó nhìn, hắn cũng không để ý đến Ngu Thanh, liếc cũng không thèm liếc nương tử của mình một cái, tránh đi nàng lập tức đi vào.

Nguyễn Kiều Kiều chớp chớp mắt.

Hừm tiểu tử này tức giận sao? Còn nhăn mặt với nàng?

Hắn cũng không nhìn xem bộ dáng Ngu Thanh lúc này trông chật vật như thế nào, nàng chỉ hỏi một chút, bảo hắn thông cảm người mới một chút, đạo lý đối nhân xử thế đơn giản như vậy hắn cũng không hiểu, về sau còn cần người ta làm việc, mới đến đã bắt người ta làm việc quá cực nhọc nhỡ khiến người ta sợ bỏ chạy thì làm sao.

Nguyễn Kiều Kiều định đi theo dỗ dành hai ba câu, không ngờ Văn Tiêu xoay người nhìn nàng.

“Hôm nay ngươi muốn ăn cái gì?”

“Ta muốn ăn thịt.”

Nguyễn Kiều Kiều tự nhiên sẽ không khách khí với hắn, nàng thực sự muốn ăn thịt, kỳ thật nàng thường xuyên ồn ào muốn ăn thịt, nhưng mà thịt rất đắt đỏ nha, ngoại trừ thợ săn, hương dân bình thường chỉ có ngày lễ ngày tết hay có hỉ sự, trên mâm cơm mới có thức ăn mặn, mỗi ngày nàng có thể ăn chút trứng phần nào cũng do hắn nuôi một đàn gà, coi như cuộc sống đã rất dễ chịu.

Huống chi yêu cầu này trước kia nàng đòi còn được, hiện tại thì có hơi quá mức, bởi vì nàng tiêu hết toàn bộ tiền tích cóp của hắn, làm gì còn thừa tiền mua thịt cho nàng?

Đặc biệt là người ta còn đang tức giận, nàng còn muốn ăn thịt, thật là quá mức.

“Ăn cá được không?” Văn Tiêu hỏi.

Ăn rau dưa mãi không thể bổ sung thể lực, cho nên Văn Tiêu thỉnh thoảng sẽ đi ra sông bắt cá.

“Không, ta phải ăn thịt cơ.”

Nàng cực kỳ tôn trọng mong muốn trong lòng mình, cho dù lời nói này đặt trong bầu không khí như bây giờ rất dễ bị ăn mắng.

Văn Tiêu nhìn chằm chằm nàng một lát, nghĩ nghĩ.

“Được, vậy ta đi bán con gà đổi thịt.”

Lời nói này ngược lại khiến Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc.

Ngày thường hắn yêu thương chăm sóc lũ gà này biết nhường nào, nàng đừng hòng động đến chúng nó một chút, nói muốn ăn thịt gà còn bị hắn trừng mắt, vậy mà bây giờ lại bảo định bán gà đổi thịt cho nàng ăn?

Này…… Này…… Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây?

Hay là hắn mưu đồ cái gì?