Chương 4: Hỗ trợ lẫn nhau

Văn Tiêu áp xuống tạp niệm trong đầu, rất nhanh đã tìm thấy túi tiền của hắn.

Không ngoài dự đoán, rỗng tuếch.

Hắn trong lòng cười lạnh một tiếng, nếu không phải tiêu hết tiền, có lẽ nàng còn lưu luyến chưa biết đường về đâu.

Kỳ thật suy nghĩ của hắn quả thật không sai, Nguyễn Kiều Kiều lâu lắm mới rời nhà một chuyến, dọc theo đường đi ăn nhậu chơi bời, hơn nữa thuê xe ngựa, số tiền đó cơ bản không bõ bèn gì, mà nàng chuyện không nói cho Văn Tiêu chính là, nam nhân nàng về này, một văn tiền cũng không tốn, trên đường thuận tay nhặt được.

Cái gọi là là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công.

Ánh mắt của nàng cực kỳ kén chọn, vừa muốn có sức khỏe làm việc, lại vừa muốn bề ngoài phải thuận mắt, nam nhân như vậy thật sự là khó tìm, huống chi có Văn Tiêu làm tiêu chuẩn so sánh.

Mẫu thân của hắn là bởi có mỹ mạo khuynh thành tuyệt luân mới trở thành quý phi được thánh sủng bền vững, cho nên nàng vừa liếc mắt thấy đã coi trọng hắn.

Văn Tiêu cố nén cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn trong lòng, cũng bất chấp lễ tiết nam nữ, bước lên túm chặt ống tay áo của nàng, lạnh mặt kéo vào buồng trong.

“Ngươi dùng tiền của ta để mua nam nhân về?!”

Vừa đóng cửa hắn đã chất vấn thẳng.

Đối mặt với thiếu niên đang tức giận đến bốc khói giống như chú mèo xù lông, Nguyễn Kiều Kiều theo bản năng muốn sờ sờ đầu của hắn coi như trấn an, nhưng bị Văn Tiêu “bụp” một cái đập bay.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không thèm so đo với hắn, dù sao thì thiếu niên chịu thương chịu khó cần cù chăm chỉ như hắn, đôi khi gây sự một chút nàng cũng có thể bao dung.

“Tiền của ta đâu?! Chẳng lẽ không còn một chút nào sao?!”

Văn Tiêu nghĩ đến số tiền bản thân mình mỗi ngày thức khuya dậy sớm, trồng trọt bán đồ ăn mới vất vả tích cóp được bây giờ đã bị nàng tiêu hết. Nếu nàng ăn uống mua sắm quần áo cũng đành thôi, đằng này nàng còn dám mua một nam nhân mang về, thật không thể chấp nhận được lão bà như thế này!!

Nam nhân kia khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, tuy cao nhưng trông cứ như cây gậy trúc, thoạt nhìn yếu đuối mong manh nồng nặc mùi sách vở, mang người như thế này về thì có thể làm được việc gì!

Văn Tiêu đột nhiên nhớ tới, khi hai người vừa gặp nhau hắn đã thẳng thừng từ chối đề nghị cùng chung chăn gối của nữ nhân kia. Không chỉ vậy hắn còn tăng cường ý thức phòng vệ, sửa chữa lại cửa nhà, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều sẽ cẩn thận đảm bảo cửa khóa kỹ, chỉ sợ bị vị nương tử này thèm muốn thân thể của hắn mà trộm bò lên giường hắn!

Cũng may ngoại trừ bữa ăn hôm đó nàng mở miệng bị hắn thẳng thừng từ chối, từ đó về sau chưa hề nhắc lại, cũng không có ý đồ câu dẫn hắn, lúc này Văn Tiêu mới thoáng hạ thấp cảnh giác.

Nhưng hắn không thể nào ngờ tới rằng, vị nương tử không biết xấu hổ này vẫn không bỏ tính háo sắc, cuộc sống của hai người vừa mới cải thiện hơn một chút mà nàng đã gấp không chờ nổi mua nam nhân về, còn tiêu hết tiền của hắn!

Văn Tiêu càng nghĩ càng giận, cũng mặc kệ có thể sẽ dẫn đến mâu thuẫn cãi nhau, điểm mấu chốt của hắn chính là tuyệt đối không động thủ đánh nữ nhân, cho nên hắn nhất thời tức giận khó kiềm chế, giơ tay lục soát trên người nàng muốn tìm túi tiền của mình.

Tay hắn sờ vào bên hông nữ nhân, tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng được xúc cảm về vòng eo vừa nhỏ lại vừa mềm của nàng, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra hình ảnh cảnh xuân kiều diễm.

Đang là giữa hè, lúc ấy hắn làm việc dưới đồng khát nước không thể chịu nổi nên định trở về uống miếng nước, đẩy cửa ra đã thấy nàng tựa hồ ngủ trưa vừa mới dậy, thần thái lười biếng, tóc hờ hững buông trên vai, trên người chỉ mặc một chiếc yếm màu hồng nhạt, bên dưới là quần tơ lụa mềm mại.

Nàng lúc ấy quay lưng về phía hắn, hắn liếc mắt một cái đã nhìn trọn vẹn tấm lưng trần tuyết trắng, thắt eo còn có sợi dây yếm lỏng lẻo vắt ngang, quần lụa rộng thùng thình càng khiến cho vòng eo đó thêm tinh thế nhỏ nhắn giống như một tay có thể ôm hết.

Nghe thấy tiếng mở cửa, động tác vẫn không chút hoang mang, chậm rì rì mà quay đầu lại, ánh mắt đối diện với ánh mắt của hắn.

Vì thế kia khung cảnh kiều diễm trước ngực cũng rơi vào trong mắt hắn.

Phản ứng của Văn Tiêu ngay lúc đó đầu tiên là kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hắn trấn định mà quay đầu đi, phi lễ chớ coi.

“Trong nhà này không phải chỉ có một mình ngươi đâu.”

Hắn tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tại ngôn ngoại, bị hắn nhìn thấy như vậy cũng là do chính nàng không chú ý.

Nàng chỉ nhàn nhạt mà đáp lại hắn một chữ “ừ”, buông ly nước trong tay, không nhanh không chậm mà trở về phòng mình.

Khi hai người cùng ăn tối, Văn Tiêu lại nghĩ đến hình ảnh táo bạo lúc trước, trong lòng khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, nhưng nàng hết thảy như thường, tựa hồ không thèm để ý.

Về sau, hắn vội vàng việc đồng ruộng, cũng quên đi chuyện này.

Kỳ thật sâu trong lòng Văn Tiêu cảm thấy nàng chắc chắn loại nữ nhân không ai muốn cưới, lần đầu tiên hai người gặp mặt, khi đó nàng xanh xao vàng vọt, dáng người khô quắt, chỉ cần nhìn qua đã khiến nam nhân mất hết mong muốn cưới xin.

Nhưng sau khi nhặt được hắn, nàng đã chủ động đề nghị giao dịch.

Vốn dĩ trong lòng Văn Tiêu còn tràn đầy không kiên nhẫn, cho rằng nàng muốn hắn phải báo ân, sợ bị nàng ăn vạ.

Kể cả hắn đã không có chút ký ức nào về quá khứ, nhưng một nữ nhân thôn quê vừa xấu vừa nghèo như nàng thì có tư cách gì giao dịch với hắn?

Nhưng mà, lúc nữ nhân cho hắn xem bảo bối nước linh tuyền của nàng, Văn Tiêu tận mắt nhìn thấy nàng múc ra một gáo nước từ trong lu tưới lên cây con trước mặt, cỏ cây nháy mắt sinh trưởng tươi tốt, giống như kỳ tích xuất hiện, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Ta không cần ngươi báo ân, mặc dù hiện tại ngươi không nhớ rõ chuyện quá khứ, nhưng chắc hẳn vẫn cần phải dựa vào chính mình để sống đúng không, ta có thể cung cấp nước linh tuyền cho ngươi không giới hạn, hai chúng ta hỗ trợ lẫn nhau.”

“Có được bảo bối quý giá như vậy tại sao ngươi lại không tự mình làm?”

“Bởi vì ta lười, bảo ta làm việc ta thà chết còn hơn!”

Nữ nhân cực kỳ thẳng thắn.

“Ngươi nếu không đồng ý ta sẽ tìm người khác, dù sao chắc chắn ta sẽ không chết đói, ngươi thì không chắc.”

Hỗ trợ lẫn nhau hay lắm!!

Ngoại trừ cung cấp nước linh tuyền ra, ngày thường nàng chỉ động miệng, tay chân tuyệt đối không làm bất kỳ việc gì.

Cho nên ban đầu hai người hợp tác cũng không hề thuận lợi, Văn Tiêu khá nghẹn khuất, một lần bị nàng lười đến tức giận muốn phủi tay rời đi, nhưng mà hắn luyến tiếc.

Luyến tiếc cây cối hắn trồng đang đơm hoa kết quả, luyến tiếc căn nhà cũ lọt gió chính tay hắn một gạch một ngói tu bổ hoàn thiện, luyến tiếc chuồng gà một tay hắn tạo dựng, còn cả đàn gà con vừa mới nở ra từ lứa trứng gà mái.

Tóm lại, Văn Tiêu cũng minh bạch, hắn đi nơi khác vẫn phải làm thuê cho người khác, chưa chắc đã tốt hơn bây giờ, huống chi nữ nhân kia cũng không can thiệp mỗi ngày hắn làm cái gì, chỉ quan tâm một ngày ba bữa nàng ăn cái gì.

Còn chuyện nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt hắn giặt quần áo may chăn linh tinh, Văn Tiêu cũng đã từng kháng nghị ,nhưng nàng liền cắt xén nước linh tuyền của hắn!!

Có được tài nguyên độc nhất vô nhị như vậy, quả thật là độc tài.