Chương 12: Vĩ thanh
Hai người thất ý[33] ngồi đối diện nhau, cùng uống rượu.
[33] thất ý: không được như ý mình.
Một người lẩm bẩm: “Hết rồi, hết rồi...Muội đã mất chàng, muội thật sự đã mất chàng...”
Người còn lại than thở: “Muội muội, muội cũng nên biết đủ đi,... ít nhất... mấy năm qua, Công tử đều ở đây cùng muội, tốt xấu gì các ngươi cũng đã từng có nhau, mà ta thì sao...ngay cả một cơ hội đều không có...”
Người kia mở to hai mắt ra hỏi: “Ý của huynh là sao?”
“Ý gì nữa? Không có ý gì cả...Nữ nhân kia, ta chỉ biết nàng là kẻ chuyên gây tai họa mà! Đại họa thủy! Đi sớm thì tốt, từ sau khi nàng đến Phỉ Thúy sơn trang này, đều làm mọi thứ đảo loạn lên cả!”
“Muội ghét Tiền Tụy Ngọc!”
“Ta cũng ghét!”
“Muội hận Công tử!”
“Ta cũng hận...”
“Cạn chén!”
“Cạn chén!”
Hai người thất ý, đối ẩm với nhau, nhân sinh bao lâu.
Duyên phân một khi đã lỡ làng, có thấy cũng sẽ không đuổi kịp.