Chương 7: Quá đáng sợ, ta thật sợ hãi

Vực Nam Hoang, tổ chức sát thủ đệ nhất.

Phân lâu Hoàng triều Đại Viêm...

- Huyết Vân lâu đều xem như tiếng xấu vang rền toàn bộ vực Nam Hoang, chỉ cần ra giá nổi, bọn hắn chuyện gì đều tiếp.

- Lần này bọn hắn bắt cóc Thân vương, mục tiêu là Nữ Đế, sau lưng cũng không biết là ai, ra giá tiền lớn như vậy.

Nói đến đây, Chung Linh cẩn thận nhìn về phía Tiêu Thiên:

- Lần này nhiệm vụ bọn họ thất bại, trong vòng bảy ngày, khẳng định người khác sẽ đến.

Tiêu Thiên biểu tình cứng đờ, kinh hô một tiếng:

- Trong vòng bảy ngày còn có người tới sao?

Hắn đột nhiên cảm giác được phương thức làm việc của Huyết Vân lâu có chút ngu xuẩn.

Tổ chức ban đầu của hắn ở địa cầu, đυ.ng phải loại tình huống này, đều sẽ tỉ mỉ điều tra.

Xem có phải có phe thứ ba tham gia, gắp lửa bỏ tay người hay không?

Chiến lực mục tiêu, có phải vượt quá năng lực giới hạn hay không, có cần dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, bắt tay giảng hòa hay không?

Thẳng đến tự thành tông sư kiêm tu nội ngoại, nghĩa phụ đáng chết kia, mới bắt đầu làm việc hoành hành ngang ngược.

Sát thủ Huyết Vân lâu này lại hành động liều lĩnh như vậy?

Tiêu Thiên biểu tình rất phức tạp, cảm thấy thật là phiền phức.

Nữ cấm vệ bên cạnh nhìn thấy thần sắc Tiêu Thiên, cho rằng đối phương là sợ.

Cũng đúng, bị Huyết Vân lâu theo dõi, sợ hãi là chuyện rất bình thường.

Phân lâu Huyết Vân lâu ở Hoàng triều Đại Viêm, bệ hạ đều hết sức nhức đầu, không thể thanh trừ.

- Thân vương, không bằng ngài tạm thời đợi ở trong cung, không nên đi ra ngoài.

Nữ cấm vệ dẫn đầu chắp tay hướng về Tiêu Thiên khuyên bảo.

- Hoàng cung trận pháp cường hãn, sát thủ Huyết Vân lâu không dám tự tiện xông vào.

- Ý kiến hay, đợi trong cung, nhẹ nhõm hơn nhiều. Cặp mắt Tiêu Thiên sáng lên, lập tức hưởng ứng chủ ý của nữ cấm vệ cầm đầu này.

Các nữ cấm vệ khác, khóe miệng hơi co quắp, trong tâm đều cùng một ý nghĩ:

- Thân vương ngươi sợ chết đến thế sao?

Duy chỉ có Chung Linh, biểu tình cổ quái, thầm nghĩ hoàn toàn khác biệt với cấm vệ:

- Thân vương ngươi rất không tình nguyện xuất thủ a.

Rất nhanh, đám nữ cấm vệ bắt đầu thu thập hành lý doanh trại đơn sơ này.

- Lão đại, ngươi nói Thiếu tướng quân cũng yêu thích bộ dáng tiểu bạch kiểm kia sao, đối với Thân vương tốt như vậy?

Nữ cấm vệ dòm Chung Linh đi theo Tiêu Thiên, đi tới bên cạnh nhìn ra xa, thì thầm.

Nữ thống lĩnh cấm vệ nhíu mày liễu một cái:

- Nói hưu nói vượn cái gì, Thiếu tướng quân từ trước đến giờ sùng bái bệ hạ, yêu ai yêu tất cả, hợp tình hợp lý, đừng khua môi múa mép.

- Biết rõ, nhắc tới Huyết Vân lâu này cũng quá đáng rồi.

Nữ cấm vệ không khỏi siết chặt hai tay.

- Không biết tiếp theo, lại có bao nhiêu bách tính gặp nạn, bệ hạ sẽ phải gánh chịu bao nhiêu phiền toái.

- Được rồi, bệ hạ trước khi đi phân phó qua.

Nữ thống lĩnh cấm vệ liếc nhìn Tiêu Thiên.



- Trông nom tốt Thân vương, để cho hắn làm phú gia nhàn tản, không sao cả.

Nói xong, nữ thống lĩnh cấm vệ tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Nữ cấm vệ dẫn đầu mở miệng trước cũng thở dài, quét dọn xung quanh một chút để tránh gây ra cháy núi.

Bên kia, Tiêu Thiên đứng bên vách núi, nhìn ra xa hoàng thành, đột nhiên nói với Chung Linh.

- Vừa rồi cấm vệ kia nghị luận ở sau lưng, Huyết Vân lâu này sẽ để cho bách tính gặp nạn, Tử Nhược Yên sẽ có phiền toái, có ý gì?

Chung Linh biểu tình ngưng trọng, quay đầu liếc nhìn nữ cấm vệ dọn dẹp đồ phương xa, chân mày co giật.

Các ngươi đám ngu si này, Thân vương đều nghe được a!

Thu thập một chút tâm tình, Chung Linh mới bắt đầu giải thích với Tiêu Thiên:

- Thân vương đại nhân, Huyết Vân lâu làm việc bẩn thỉu, không từ thủ đoạn.

- Nhiệm vụ lần này thất bại, bọn hắn có thể sẽ như thường ngày, tàn sát bách tính, bức bách quan phủ Hoàng triều Đại Viêm đưa ra... Phí bảo hộ!

Nói đến ba chữ cuối cùng, Chung Linh là cắn răng nghiến lợi.

- Phí bảo hộ?

Tiêu Thiên sửng sốt một chút, nhìn về phía Chung Linh.

- Có ý gì?

- Thường ngày, một số gia tộc giàu có ở địa phương có lợi ích bị quan viên thanh liêm trong triều động đến, đi Huyết Vân lâu treo giải thưởng.

Triều đình bảo hộ những quan viên này, sát thủ - Huyết Vân lâu hết cách rồi, đồ sát bách tính bức triều đình đi vào khuôn khổ.

- Triều đình chỉ có thể ra phí bảo hộ, Huyết Vân lâu triệt tiêu nhiệm vụ, tiền của gia tộc giàu có ở địa phương cũng không được hoàn trả, ăn hai đầu.

- Cũng vì chuyện này, quan viên địa phương triều đình làm việc, đều cẩn thận từng li từng tí...

Chung Linh thở dài, tiếp tục nói:

- Nhiệm vụ bắt Thân vương lần này thất bại, dựa theo thói quen Huyết Vân lâu, sẽ thử tiếp tục xuất thủ đối với ngài.

- Nếu xuất thủ thất bại, đồ sát bách tính, yêu cầu phí bảo hộ.

Tình huống hiện tại đặc biệt, bệ hạ dẫn quân ra ngoài, sát thủ Huyết Vân lâu còn có thể tham dự thế cục chiến trường, tạo phiền toái cho bệ hạ.

Tiêu Thiên nghe thấy, trên mặt cũng có chút tức giận:

- Đồ sát bách tính? Càng vô liêm sỉ, dạng này cũng xứng gọi là sát thủ!

Bách tính vô tội biết bao, ở thời đại địa cầu, dù nghĩa phụ tàn nhẫn lãnh khốc, tổ chức bọn hắn cũng có một luật sắt.

Người bình thường vô tội, không động vào!

- Dựa trên sự hiểu biết của ngươi đối với Tử Nhược Yên, nàng nếu như biết rõ thực lực của ta cũng tạm được, có thể để cho ta xuất thủ xử lý một ít chuyện hay không?

Tiêu Thiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêm túc nhìn về phía Chung Linh.

Ngài đối với ba chữ cũng tạm được kia, có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Chung Linh không nhịn được nhổ nước bọt trong tâm, nhưng nàng không dám nói ra khỏi miệng.

Đối với câu hỏi của Tiêu Thiên, chỉ có thể thành thật gật đầu trả lời:

- Bệ hạ sẽ.

- Phiền toái, Huyết Vân lâu một khi đồ sát bách tính, ta khẳng định nhìn không được, sẽ xuất thủ ở trước công chúng, thực lực bại lộ.

- Vậy thì những ngày nhàn hạ của Thân vương nhàn tản ta, há chẳng phải là một đi không trở lại?

- Lại phải quay trở lại những ngày tháng chiến đấu không ngừng nghỉ...

Tiêu Thiên mở miệng phân tích, biểu tình càng ngày càng ngưng trọng.

- Nhưng ta nhẫn nhịn không ra tay, bách tính bị tàn sát, chiến cuộc bị nhiễu loạn, toàn bộ vì ta mà ra.

- Tử Nhược Yên viết một tờ hưu thư, bỏ rơi ta rồi, đuổi ra hoàng cung, cơm chùa đây chẳng phải không ăn được?



- Ta lại không có kỹ năng gì kiếm sống, biết duy nhất đúng là chém người, phải tiếp tục sống qua ngày, há chẳng phải lại không ngừng chém gϊếŧ, thậm chí làm sở trường cũ?

Trên trán Tiêu Thiên đều bắt đầu xuất mồ hôi, hắn dường như nhìn thấy những ngày áo đến thì đưa tay cơm đến há mồm đang từ từ đi xa.

Những ngày được Nữ Đế bao nuôi, thoải mái và nhàn nhã đang bỏ rơi mình.

Chén cơm chùa này, không ném được a!

Tiêu Thiên mặt đầy hoảng sợ nhìn Chung Linh, giọng điệu nóng nảy:

- Không được không được, quá đáng sợ.

Ta phải đánh chết người Huyết Vân lâu!

Mặt Chung Linh đầy khϊếp sợ:

- ???

Thân vương đây là tìm không ra đáp án vấn đề, dứt khoát giải quyết vấn đề sao?

- Vượng Tài, ngươi có thể tìm ra vị trí phân lâu Huyết Vân lâu không?

Trong lòng Tiêu Thiên vội vàng hỏi.

- Chủ nhân tôn kính, lúc trước ngài làm tan vỡ Lương Thú, ta đã sớm đào được tin tức, có thể tiến hành xác định vị trí.

- Dẫn đường cho ta!

Sau khi Tiêu Thiên ra lệnh cho Vượng Tài, hắn hét lên với cấm vệ ở đằng xa.

- Bệ hạ đưa một vật, lúc trước bị bắt, thật giống như rơi xuống trên đường, Chung Linh bồi bản vương đi tìm, các ngươi đợi ở đây, đừng đi động, chúng ta đi sẽ quay lại ngay.

Sau khi hét lên, Tiêu Thiên còn không đợi những cấm vệ kia kịp phản ứng, nhanh chân chạy.

Một đám cấm vệ nghe Tiêu Thiên thét to, đều ngây người như phỗng.

- Nghe Thân vương phân phó, có ta cùng theo, sẽ không xảy ra vấn đề.

Chung Linh phản ứng cũng rất nhanh, xụ mặt căn dặn nữ cấm vệ rồi đuổi theo Tiêu Thiên.

Một cái chớp mắt, hai người đã không thấy bóng dáng tăm hơi, biến mất trong rừng rậm.

- Lão đại?

Người nữ cấm vệ kia nhìn về phía thống lĩnh, có chút mờ mịt.

Thống lĩnh cấm vệ cau mày, nàng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.

Chung thiếu tướng quân, quá nghe lời.

Nhưng...

- Có Thiếu tướng quân đi cùng, cũng sẽ không xảy ra chuyện, nghe theo Thân vương phân phó, chờ ở đây đi.

- Còn hai các ngươi nhanh chóng phát đi một tin cảnh báo mọi người, Huyết Vân lâu có khả năng sẽ động thủ, sớm đề phòng, để cho bách tính đi phòng vệ bảo tạm thời ẩn núp.

Hai tên nữ cấm vệ chắp tay lĩnh mệnh:

- Vâng!

- Huyết Vân lâu...

Nữ thống lĩnh cấm vệ nhắc đến ba chữ kia, cắn răng nghiến lợi, hai tay run rẩy vì nắm quá chặt.

- Thật hy vọng Huyết Vân lâu này đui mù, trêu chọc đại năng ẩn thế, bị diệt là tốt rồi.

Nữ thống lĩnh cấm vệ hung tợn mở miệng, nhưng nàng nói xong, cũng là cười khổ một tiếng.

Nàng nhìn về nữ cấm vệ đồng cảm bên cạnh, tự giễu nói:

- Ta cũng là điên, vậy mà nói lời ngây thơ nhảm nhí này.