Chương 8: Có thể động thủ không nói nhiều

- Thân vương, ngài thật muốn đi tìm Huyết Vân lâu báo thù?

Chung Linh đuổi theo Tiêu Thiên, vội vàng hỏi.

- Báo thù gì?

Tiêu Thiên lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn về phía Chung Linh.

- Suy nghĩ của ngươi sai lầm rồi, đây là vì tiêu trừ họa hại cho dân chúng, đề cao công lý.

- Tổ chức tà ác giống như Huyết Vân lâu vì tư lợi bản thân, xem mạng người như cỏ rác, nên phải lấy thủ đoạn lôi đình quét dọn.

- Chúng ta đây là xua đuổi hắc ám, ôm lấy ánh sáng và lập lại hòa bình cho thế giới này.

Chung Linh cảm thấy hơi choáng váng khi nghe những lời chính nghĩa của Tiêu Thiên.

Không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm giác được, Tiêu Thiên nói hình như rất có đạo lý.

- Nhưng phân lâu Huyết Vân lâu ở Đại Viêm chúng ta, căn bản tìm chưa ra...

Chung Linh còn nói ra một lo âu khác.

Tiêu Thiên khoát tay một cái, tỏ ý Chung Linh yên tâm:

- Không sao, ta có thể tìm ra bọn hắn.

Vừa nói, Tiêu Thiên nhìn bốn phía cũng không thấy ai, trong lòng mới yên tâm.

Hắn đột nhiên vươn tay, nắm lấy vạt áo sau của Chung Linh, nhấc lên.

Chung Linh còn chưa kịp phản ứng, phát hiện bản thân bị Thân vương vác trên vai.

Sau đó, nàng nhìn Tiêu Thiên uốn cong chân, sau một khắc đột nhiên phát lực.

Đùng!

Tiếng vang nặng nề cực lớn, đột nhiên nổ tung, lực trùng kích đáng sợ truyền tới.

Áp lực đáng sợ, bao phủ toàn thân.

Chung Linh phát hiện mình bị nhấc lên khỏi mặt đất, cảnh sắc phía dưới thật nhanh thu nhỏ.

Vùng đất lúc trước mình và Thân vương đứng, giống như dòng nước dâng lên sóng gợn, sau đó sụp xuống.

Khung cảnh bên dưới lướt qua nhanh chóng rồi dần dần phóng to.

Ầm!

Tiêu Thiên rơi xuống đất, dường như đạn pháo đập vào một nơi trên sườn núi, làm sập một nửa ngọn núi.

Dưới đất sét bay tán loạn, Tiêu Thiên lần nữa phát lực, tung người nhảy lên thật cao.

Trong một lần nhảy, hắn đã vượt qua nhiều đỉnh núi.

Chung Linh bị Tiêu Thiên vác trên vai, nhìn động tĩnh phía sau, đã hoàn toàn bối rối.

Tiếp xúc gần gũi Tiêu Thiên, nàng càng cảm thụ rất rõ ràng.

Thật không có một tia linh khí nào, Tiêu Thiên thật chính là dựa vào lực lượng nhục thân đáng sợ, nhún nhảy trong dãy núi.

Nhưng Chung Linh từng bước phát hiện, Tiêu Thiên nhảy dường như càng ngày càng cao, thời gian ở trên không cũng kéo dài hơn.

Thẳng đến lại một lần nữa rơi xuống đất, Tiêu Thiên đứng bất động trong một khu rừng núi hoang vắng.

Ngay khi Chung Linh, không biết Tiêu Thiên muốn làm gì, chợt nghe đối phương chậm rãi lên tiếng.

- Ta dường như, tìm ra chút cảm giác.

Đầu óc Chung Linh mơ hồ, tìm ra cảm giác gì?

Nhưng trong nháy mắt kế tiếp, Chung Linh kinh ngạc phát hiện, xung quanh sỏi đá đang chậm rãi chảy trôi, lơ lửng hướng lên trên.

Mặt đất dường như tràn ngập một làn sóng vô hình.



Ầm!!!

Tiêu Thiên lần nữa bay lên trời, trọng lực ban đầu tràn ngập cơ thể hắn dường như đang biến mất.

- Ha ha ha, quả nhiên a!

Tiêu Thiên không ngừng bay lên cao, không nhịn được vui sướиɠ cất tiếng cười to.

Xuyên qua tầng mây, Tiêu Thiên trôi nổi giữa không trung, dưới ánh mặt trời nhìn biển mây trắng xóa trước mặt, cảm thấy thư thái và vui vẻ.

Thân là người địa cầu, đến từ một chiều không gian cực cao và không có quy tắc và quy định nào, việc phi hành thoát khỏi trọng lực không phải là điều khó khăn.

Mà dựa vào lực lượng chính mình bay lượn, dù là Tiêu Thiên, cũng không cách nào ức chế sung sướиɠ trong tâm.

Chung Linh bị vác lên vai, cũng kinh ngạc nhìn bốn phía:

- Thật... Thật đẹp.

Nghe thấy âm thanh tiểu nha đầu này trên bả vai, Tiêu Thiên hiếu kỳ:

- Ngươi không phải Phá Không cảnh, có thể lăng không mà bay sao, lẽ nào không có lên tới?

- Thân vương đại nhân, Phá Không cảnh lăng không phi hành quá tiêu hao linh khí, chỉ cách mặt đất ba trượng.

- Ta không thể bay lên độ cao như vậy.

Chung Linh vừa giải thích, vừa nhìn khung cảnh trên cao chưa từng thấy trước đây với một ánh mắt kỳ lạ

Còn không đợi nàng nhìn lần thứ hai, một lực đẩy cực mạnh đột nhiên ập vào nàng, khung cảnh xung quanh bắt đầu nhanh chóng rút lui.

Hướng theo tốc độ Tiêu Thiên phi hành không ngừng tăng nhanh, cảnh sắc bốn phía thậm chí bắt đầu mơ hồ, tầm mắt Chung Linh đã bắt đầu theo không kịp.

Linh khí thể nội càng không tự chủ được phun trào mà ra, hóa thành linh khí hộ thể bình chướng, sợ bị xé rách.

- Đây... Quá... Quá nhanh!

Chung Linh có chút sợ hãi, lo lắng tiếp tục như vậy nữa, mình sẽ không chịu nổi.

Ngay khi Chung Linh cảm giác mình đến cực hạn thì phát hiện tốc độ Thân vương gánh vác mình không còn tăng.

Cảm giác được, Chung Linh không khỏi buông lỏng.

- Thân vương quả nhiên thật đáng sợ, không cần linh khí đều có thể phi hành, hơn nữa bay về phía trước thì lực trùng kích, cơ hồ đến cực hạn ta có thể chống đỡ.

- Chiến lực của Thân vương, rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu?

Chung Linh cảm khái trong tâm, nhưng cũng không biết rõ.

Nàng cho rằng Tiêu Thiên phi hành căn bản còn chưa tới cực hạn.

Nếu không phải hệ thống thể nội Tiêu Thiên theo dõi trạng huống của nàng, nhắc nhở thả chậm tốc độ phi hành.

Không thì Tiêu Thiên tiếp tục tăng tốc, Chung Linh sẽ bị trực tiếp động chết.

Ngay thời điểm Chung Linh mơ màng, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh Tiêu Thiên:

- Chúng ta đã đến.

Bạch!

Bốn phía cảnh sắc bỗng nhiên đình trệ, Tiêu Thiên trong nháy mắt dừng lại, gàn như không có hòa hoãn.

- Đến?

Chung Linh còn chưa thấy rất rõ bốn phía, phát hiện Tiêu Thiên để xuống mình, thuận tay níu lại vạt áo của mình.

Chung Linh bị xách theo như gà con, còn chưa lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân bị Tiêu Thiên giơ lên thật cao.

Sau đó...

- Đi thôi!

Tiêu Thiên đột nhiên hất lên, Chung Linh trong tay bay về phía trước.

- Ôi chao??



Chung Linh căn bản không chống cự được lực lượng của Tiêu Thiên, tứ chi đung đưa xông về phía trước, mặt đầy hoảng sợ.

Vèo!

Chung Linh bay về phía phía trước phát hiện, tốc độ Tiêu Thiên càng nhanh hơn, lướt qua bên cạnh xông về phía trước.

Ầm!

Tiêu Thiên xông về phía trước, dường như là đυ.ng vào trên mặt gương.

Răng rắc.

Trong mắt Chung Linh, bầu trời dường như vỡ vụn, để lộ ra đường vân nứt nẻ.

Ầm ầm...

Mặt kiếng giống như vỡ nát tuột xuống, trước mặt bầu trời không còn có vật gì, huyễn trận tan vỡ hiển lộ ra lâu vũ lơ lửng không trung.

Cả lầu các giống như một hòn đảo cỡ nhỏ, toàn thân đỏ thắm, lẳng lặng trôi nổi trên không trung.

Trên tấm bảng lớn phía trên lầu đó khắc rõ ba chữ to màu máu.

Huyết Vân lâu!

Không có trận pháp phòng thủ, Chung Linh bị ném tới rất nhanh điều chỉnh thân hình, linh khí phun trào, lật người và vững vàng đáp xuống quảng trường phía trước lầu các lơ lửng giữa trời.

Chung Linh duy trì tư thế quỳ một chân trên đất, bắp đùi thon dài còn đang run rẩy không ngừng.

- Rốt cuộc... Dĩ nhiên là linh khí phi hành, khó trách bệ hạ luôn tìm không đến nơi ở của phân lâu, hóa ra là ở trên trời.

Chung Linh chống đỡ đầu gối, kinh ngạc không thôi.

Tiêu Thiên lần nữa đưa tay, vớt lên Chung Linh trên mặt đất:

- Theo sát ta, đừng chạy loạn.

- Vâng!

Chung Linh vội vàng gật đầu, theo sát sau lưng Tiêu Thiên.

- Tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ, phải lẻn vào trong đó sao?

Tiêu Thiên lắc lắc đầu, leo lên bậc thang, một cước trực tiếp đạp nát cửa chính Huyết Vân lâu.

Đại sảnh phân lâu Huyết Vân lâu, từng đôi mắt, không hẹn mà cùng nhìn tới phương hướng Tiêu Thiên.

Sát khí trong mỗi sát thủ cũng trào ra và quét qua người hắn.

- Yếu nhất đều là Phá Không cảnh?

Chung Linh đi theo bên cạnh Tiêu Thiên, sau khi hơi cảm giác, trong lòng kinh hãi vô cùng.

Phân lâu Huyết Vân lâu, mạnh hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.

Đại sảnh bên trong lâu.

Trong nhóm sát thủ, phía sau quầy hàng ở trung tâm, một nữ tử với vẻ ngoài quyến rũ, bờ vai trần nhẹ nhàng nghiêng người qua quầy.

- Khuôn mặt xa lạ thật đúng là hiếm lạ, ngươi là ai, đến Huyết Vân lâu Đại Viêm chúng ta có cái gì...

Ầm!

Nữ tử yêu diễm còn chưa nói hết lời thì đã bị một lực nắm đấm đáng sợ cuốn đi cùng bức tường phía sau biến thành bột phấn.

Một đám sát thủ còn chưa kịp phản ứng, trước mặt một đôi đồng tử màu đỏ thẵm lóe lên một cái rồi biến mất.

Ầm! Ầm! Ầm!

Không gian đều tựa như đứng im, Chung Linh trợn to cặp mắt, nhìn đến bên trong đại sảnh này, hai mươi bảy tên sát thủ trực tiếp biến mất.

Tiêu Thiên dùng hành động thực tế để nàng thấy cái gì gọi là oanh sát đến cặn bã.

Cũng dùng thực lực nói cho nàng, cái gì gọi là có thể động thủ thì bớt nói nhiều.