Chương 6: Thiếu tướng quân bị hư

Bên ngoài sơn cốc, Chung Linh đứng tại chỗ, động cũng không dám động.

Thân vương trước khi rời đi, nói muốn hủy thi diệt tích, không để cho nàng chạy loạn, đi một lát sẽ trở lại.

Trong lòng nàng rất kỳ quái, sát thủ Huyết Vân lâu kia, đều bị Thân vương đánh bốc hơi.

Còn hủy cái gì?

Sau đó, nàng hoảng sợ nhìn thấy một ngọn núi phương xa, hoạt bát tung tăng nhảy tới.

Một ngọn núi, làm sao có thể nhảy lên nhảy xuống được?

Ồ...

Linh khí chảy qua trong mắt, Chung Linh rất nhanh thấy rất rõ, hóa ra là Thân vương ôm một ngọn núi đã trở về.

Đây không kỳ quái... Cái quỷ gì a!!

Chung Linh cảm giác nhận thức của mình đều muốn sụp đổ, Thân vương rốt cuộc là quái vật gì a.

Không một chút cảnh giới, trên thân đều không có linh khí gì dao động, chỉ dựa vào lực lượng của thân thể, gánh lên một ngọn núi?

Coi như là Thánh Cảnh nắm giữ năng lực dời núi lấp biển, đều không thể giống như Thân vương biến nặng thành nhẹ nhàng đi?

Chung Linh bỗng nhiên hô hấp dồn dập, tim đập bịch bịch.

- Lẽ nào Thân vương phải... tồn tại vượt qua Thánh Cảnh cấp mười trong truyền thuyết?

Ầm ầm!

Tiếng nổ thật to, cắt đứt suy nghĩ lung tung của Chung Linh.

Bụi mờ nổi lên bốn phía, Chung Linh trơ mắt nhìn Tiêu Thiên ném núi kia một cái, vùi lấp toàn bộ sơn cốc.

Sau đó, hắn nhảy lên không trung và đấm sang một bên.

Quyền kình cách không bung ra, đánh sập đỉnh núi bị một quyền của hắn đánh thủng.

Vèo!

Tiêu Thiên nhẹ bỗng rơi vào trước mặt Chung Linh, vỗ nhẹ bụi đất trên tay:

- Tự giải quyết, lần này sẽ không có dấu vết ta xuất thủ.

Nhìn cảnh vật hoàn toàn thay đổi sau lưng Tiêu Thiên, tâm hồn Chung Linh lang thang bên ngoài.

Một khắc này, nàng đối với từ ngữ hủy thi diệt tích này, có một nhận thức mới.

- Tiểu nha đầu, đến lúc đó nói là ngươi cứu được ta. Tiêu Thiên bước đi trở về, đồng thời ra lệnh cho Chung Linh.

- A?

Chung Linh lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo Tiêu Thiên.

- Nhưng...

- Mẹ ngươi chưa nói với ngươi, phải nghe lời người lớn nói sao?

Tiêu Thiên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt băng lãnh.

- Ồ...

Chung Linh bị hù dọa giật mình một cái, đôi chân dài lập tức mất đi sức lực, quỳ rạp trên mặt đất.

- Ta... Ta bảo đảm... Bảo đảm không nói lung tung!!

Thời điểm Chung Linh trả lời Tiêu Thiên, đều đã mang theo tiếng khóc nức nở rồi.

Hết cách rồi, đối mặt uy áp của Tiêu Thiên, nàng mới rõ ràng cảm nhận được, nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố.

Dường như toàn bộ thiên địa đều đang sụp đổ, và tầm nhìn bắt đầu vặn vẹo.

- Sớm nghe lời không được sao, tiểu nha đầu...



Tiêu Thiên thu liễm hết sạch khí tức toàn thân, đưa tay vớt đối phương từ dưới đất lên.

- Đi thôi!

- Vâng!

Chung Linh vội vã đáp, khôn khéo đi theo phía sau Tiêu Thiên, như một tiểu tùy tùng.

Tiêu Thiên bọn hắn đi thời gian không bao lâu, phía trước truyền đến động tĩnh, nữ cấm vệ phụ trách thủ vệ, từ trong bụi cỏ phía trước nối đuôi mà ra.

- Thân vương, ngài không sao chứ?

- A, Chung thiếu tướng quân!

Nữ cấm vệ nhìn thấy Tiêu Thiên bình yên vô sự, đều thở phào nhẹ nhõm, các nàng nghe được bên này truyền đến tiếng nổ, nóng nảy chạy tới.

Nhưng khi các nàng thấy Chung Linh sau lưng Tiêu Thiên, đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng chào một cái.

- Thiếu tướng quân, đây rốt cuộc là chuyện gì?

- Người bắt đi Thân vương đâu, lẽ nào đã...

Đối mặt nữ cấm vệ hỏi thăm, Chung Linh ho nhẹ hai tiếng:

- Khục khục, tặc nhân đã bị ta chém gϊếŧ, cứ yên tâm đi.

- Được rồi, một hồi sợ bóng sợ gió, tất cả mọi người vất vả, chúng ta tiếp tục trở về ăn thịt nướng.

Tiêu Thiên cười tủm tỉm lên tiếng, vung tay lên.

Nữ cấm vệ trố mắt nhìn nhau, một người cầm đầu sắc mặt càng không vui, nhưng vẫn duy trì lễ tiết:

- Khởi bẩm Thân vương, trong núi này đã có tặc nhân, chỉ sợ đã không an toàn.

- Chúng ta vẫn trở về càng sớm càng tốt để an toàn hơn.

Tiêu Thiên khoát tay một cái, tiếp tục đi tới phía trước:

- Không sao, tặc nhân đều bị tiểu nha đầu này gϊếŧ xong rồi.

- Hơn nữa tiểu nha đầu này thực lực không tệ, lại thêm địch nhân, nàng cũng có thể đánh bại chúng.

- Mau trở về, không nên lãng phí thức ăn a.

Tiêu Thiên rời khỏi, thần sắc nhẹ nhõm, nhưng đám nữ cấm vệ bên cạnh đều đột nhiên biến sắc.

Hỏng bét!

Thân vương nói sai!

Thiếu tướng quân là nữ nhi dòng chính của Đại tướng quân, tính tình cực kỳ kiêu ngạo, ghét ác như thù, không nhìn nổi nhất loại người ham muốn hưởng lạc như Tiêu Thiên.

Đặc biệt là cậy già lên mặt, dựa vào lớn tuổi gọi nàng xưng hô xem thường tiểu cô nương, tiểu nha đầu.

Đã từng còn hành hung qua đệ tử trong gia tộc, ầm ĩ bên cạnh bệ hạ.

Chẳng những không bị phạt, còn được bệ hạ ngự tứ bội kiếm, thỉnh thoảng dò xét tứ phương, lùng bắt ác đồ hung nhân.

Chung Linh lúc này nếu như nổi giận, đánh Thân vương một trận, các nàng có thể không ngăn được.

Đám nữ cấm vệ đối mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi.

- Đến lúc đó tận lực ngăn cản, đừng để cho Thân vương bị Thiếu tướng quân đánh chết.

Trao đổi xong, ánh mắt của họ đan vào nhau, nhìn chằm chằm vào Chung Linh đi sau Tiêu Thiên, chuẩn bị cứu người bất cứ lúc nào.

Các nàng trơ mắt nhìn Chung Linh tới gần Tiêu Thiên, sau đó...

Thành thành thật thật đi theo sau lưng đối phương, dường như một tiểu tùy tùng ngoan ngoãn, an tĩnh quá đáng.

- Các ngươi còn lo lắng cái gì, mau cùng lên a.... Thẳng đến Chung Linh quay lại nói chuyện với bọn họ.



Nữ cấm vệ nghe xong rối rít đuổi theo, dọc theo đường đi là ngươi xem ta, ta xem ngươi, không có hiểu đây là trạng huống gì.

Vị Thiếu tướng quân này, lúc nào tốt tính như vậy?

Đến lúc đoàn người các nàng trở lại vị trí nướng thịt ban đầu.

- Không những không bị cháy mà còn vừa vặn.

Tiêu Thiên nhìn miếng thịt nướng vàng óng trong suốt, nhỏ giọt dầu, vẫy tay với Chung Linh bên cạnh.

- Tiểu nha đầu, có đao không.

- Có!

Chung Linh vội vàng đáp, rút ra một tiểu bội đao bên hông, hai tay đưa cho Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhận lấy đao, quan sát một cái, bắt đầu cắt thịt.

- A, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong mọng nước mềm mại, lại đầy co dãn, thật là không tồi.

Tiêu Thiên nếm thử một miếng, khen ngợi từ trong thâm tâm, hướng chú ý sang phía nữ cấm vệ bên cạnh.

- Đều cùng ăn một chút đi, trốn xa như vậy làm cái gì, cũng không cần câu nệ.

Đám nữ cấm vệ không có lên tiếng, mỗi người trợn to cặp mắt, nhìn Chung Linh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Thiên, nhận lấy đao cắt thịt nướng thay đối phương.

Các nàng đều không ngoại lệ, đều đang hoài nghi.

Đến cùng các nàng là đang nằm mộng, hay là vị Thiếu tướng quân trước mắt này, căn bản là giả mạo.

Chung đại tiểu thư danh chấn hoàng thành, từ trước đến giờ cao ngạo, ngoại trừ mẹ nàng và trước mặt bệ hạ, cũng không cho ai mặt mũi.

Nhưng khi các nàng tiến đến, nghe Tiêu Thiên và Chung Linh đối thoại, càng làm cho các nàng sợ hết hồn hết vía.

- Tiểu nha đầu, vừa rồi đám người kia bắt ta đi, lai lịch ngươi dường như rất rõ ràng, hay là quen biết đã lâu?

Tiêu Thiên ăn miệng bóng loáng, tò mò dòm Chung Linh.

- Vâng... Đúng, dẫn đầu gọi Lương Thú, đã từng là thủ lĩnh trại cướp của thôn Yên Lãng, là mẹ quyết định khảo nghiệm ta trước lễ thành nhân, một năm trước bị ta bắt được, chém đầu răn chúng.

Hôm nay, lại thành sát thủ Huyết Vân lâu.

Chung Linh chụm hai chân lại, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngồi đoan chính, báo cáo đâu ra đấy cho Tiêu Thiên.

- Lễ thành nhân?

Tiêu Thiên cau mày nhìn Chung Linh từ trên xuống dưới:

- Ngươi bao nhiêu tuổi?

- Mười... Mười sáu.

- Thật đúng là một tiểu nha đầu mập mạp, ăn cái gì trổ mã...

Tiêu Thiên co giật khóe miệng, lắc lắc đầu.

- Đây phải phê bình mẹ ngươi rồi, tuổi tác mới bao lớn, để ngươi làm loại chuyện đánh gϊếŧ này.

Hí...

Xung quanh nữ cấm vệ ngược lại hít một hơi lạnh, lá gan Thân vương quá lớn.

Đại tướng quân Chung Lệ Song, chính là vảy ngược của Chung Linh, ai cũng không thể nói xấu một câu!

- Ân ân...

Chung Linh mang trên mặt nụ cười, máy móc gật đầu.

Một đám nữ cấm vệ, nhìn bộ dáng Chung Linh ngoan ngoãn dễ bảo, hóa đá tập thể.

Xong...

Thiếu tướng quân, bị hư!