Chương 5: Vì sao bức ta

- Vô sỉ!

Bên trong trận Linh Liên Lung, Chung Linh cắn răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Thiên.

- Bệ hạ thật là mắt bị mù, vậy mà chọn ngươi một nam nhân không có cốt khí như vậy!

- Nàng vật gì tốt đều giữ lại cho ngươi, nghĩ hết biện pháp che chở ngươi chu toàn, ngươi cứ như vậy báo đáp nàng sao?

Lương Thú vì lời nói của Chung Linh, phục hồi tinh thần lại, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười đáng sợ cùng với vết sẹo hung dữ.

Hắn thân thiết vỗ bả vai Tiêu Thiên:

- Ngu xuẩn, Thân vương này gọi là kẻ thức thời là tuấn kiệt, cách làm của người thông minh.

- Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, còn có mẹ ngươi những thứ ngu xuẩn kia, còn không thấy rõ tình thế Hoàng triều Đại Viêm sao?

Chung Linh nắm chặt tay, không lên tiếng, tâm đã chìm xuống thấp nhất.

Lương Thú nói kỳ thực không sai, Hoàng triều Đại Viêm loạn trong giặc ngoài, bấp bênh.

Hôm nay Huyết Vân lâu đều bắt đầu nhúng tay...

- Ta đã uống thuốc độc, ngươi đã giải thích mọi việc, ta có thể rời đi được không?

Âm thanh bình tĩnh của Tiêu Thiên cắt đứt suy nghĩ của Chung Linh.

- Đương nhiên có thể, Thân vương xin tự nhiên. Lương Thú vươn tay, hướng về bên cạnh làm một tư thái mời.

Nhưng Tiêu Thiên lại không có lên đường, ngược lại giơ tay lên, chỉ đến Chung Linh bên cạnh:

- Để cho nàng cùng đi, không sẽ khiến lòng người sinh nghi, có thể để cho nàng uống thuốc độc.

Nha đầu ngu xuẩn này vì cứu mình bị mắc kẹt trong đó, Tiêu Thiên không thể nào làm như không thấy.

- Đừng giả mù sa mưa, ta không cần ngươi cứu!

Lời nói của Tiêu Thiên khiến Chung Linh cảm giác bị làm nhục, tức giận đến la lên.

Tiêu Thiên phớt lờ tiếng hét của nha đầu bướng bỉnh này và im lặng nhìn Lương Thú.

Lương Thú cũng nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt nửa cười:

- Chuyện này không thể được, ta có chút thù với tiểu tiện nhân này, muốn thuận tiện giải quyết xong.

...

Tiêu Thiên trầm mặc chốc lát, mở miệng lần nữa.

- Nếu ngươi không đáp ứng, ta không làm.

Lời nói này, để cho mọi người đều ngẩn ra.

Bọn hắn hiển nhiên không hiểu nổi, Tiêu Thiên lúc trước còn rất phối hợp, làm sao lại cố chấp lên rồi.

- Ngươi uy hϊếp ta?

Lương Thú hơi nheo cặp mắt lại, giọng điệu bất thiện.

Tiêu Thiên lắc lắc đầu:

- Không phải uy hϊếp, chỉ là một đề nghị, ta bình yên vô sự trở về, Chung Linh bí mật bảo hộ ta không thấy, dễ dàng để cho người ta nghi ngờ, bất lợi cho thực hiện kế hoạch.

- Ta cũng muốn kế hoạch được hoàn thành một cách hoàn hảo, sau đó lấy được giải dược bảo vệ một mạng nhỏ.



- Chúng ta sắp xếp sự thật, nói đạo lý, ngươi không đáp ứng, ta làm việc nguy hiểm quá lớn, nguy hiểm đến tánh mạng.

- Dù sao đều là chết, vậy ta không bằng chết ở đây là xong.

Chung Linh cau mày, nhìn Tiêu Thiên, nàng bỗng nhiên có chút nhìn không hiểu người này.

Ngươi nói hắn tham sống sợ chết, nhưng từ đầu đến cuối hắn lại tỏ ra thờ ơ.

Một người bình thường, trong tình huống này, lại dựa vào lí lẽ biện luận với Lương Thú?

- Có đúng không, vậy thì ngươi cứ đợi ở đây và chết vì độc. Đối mặt với lời nói của Tiêu Thiên, Lương Thú lộ ra vẻ mặt nửa cười.

Tiêu Thiên biểu tình hơi hơi cứng đờ, tiếp tục chuẩn bị mở miệng:

- Chúng ta đều tỉnh táo một hồi, ngươi đừng nhỏ mọn, suy nghĩ kỹ một chút ta...

- Không biết nói thì câm mồm đi, lão đại cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi không biết giẫm lên mặt mũi? Bên cạnh, tên sát thủ lúc trước bắt đi Tiêu Thiên hùng hùng hổ hổ.

Hắn tiến đến, đưa tay nắm lấy tóc Tiêu Thiên.

Đồng thời, một quyền cũng đấm vào bụng Tiêu Thiên.

Bên cạnh Chung Linh trong trận Linh Liên Lung, cũng không hiểu nổi Tiêu Thiên:

- Ngươi giảng đạo lý với địch nhân, ai sẽ nghe ngươi a, lần này chịu đau khổ đi?

Tuy nhiên, cách làm ngu ngốc và ngây thơ của Tiêu Thiên thật ra khiến hảo cảm của Chung Linh ngày càng tăng..

Nàng đoán chừng, Tiêu Thiên thành thật phối hợp, chỉ sợ là có nguyên nhân khác.

Nói không chừng là trước tiên thoát vây, về lại hoàng thành tìm bệ hạ thương lượng đối sách giải độc?

Chung Linh càng nghĩ, cặp mắt càng sáng, ngẩng đầu lo lắng nhìn về phía Tiêu Thiên.

Thân vương chỉ là người bình thường, không có tu vi, không biết có thể chịu được đòn đánh của đối phương hay không.

Nhưng thời điểm Chung Linh ngẩng đầu, giật mình.

Thân vương Tiêu Thiên, người bình thường trong ấn tượng Nàng, bị sát thủ Huyết Vân lâu kia đấm một quyền chính giữa bụng, vậy mà vẫn đứng bất động như không có chuyện gì xảy ra.

Vì sao?

Tên sát thủ kia cũng sửng sốt, nhìn đến Tiêu Thiên ngoẹo cổ tránh ra tay mình.

Vừa lúc đó, một giọng nói lạnh lùng chứa đầy sát ý đáng sợ vang lên trong tai mọi người.

- Ta và các ngươi nói chuyện thật dễ, các ngươi không nghe, nhất định phải động tay động chân? Khuôn mặt Tiêu Thiên vốn là lãnh đạm, lúc này lạnh như hàn sương, trong con ngươi lập loè bóng sáng đỏ hồng.

Hơn nữa...

- Lão tử ghét nhất người khác đυ.ng đến tóc ta a!!!

Tiêu Thiên đột nhiên đấm một cú giận dữ vào bên cạnh, lão tứ sát thủ Huyết Vân lâu gần trong gang tấc đã bị tiêu diệt ngay lập tức bởi sức mạnh khủng khϊếp của quyền kình.

Một tên cường giả Phá Không cảnh cấp năm, cứ như vậy trực tiếp bốc hơi.

Rầm rầm rầm!!!

Cú đấm giận dữ của Tiêu Thiên đánh bốc hơi sát thủ thì thôi đi, quyền kình cuồng bạo dường như cơn lốc, xốc lên ruộng đất sơn cốc này.

Lực nắm đấm xoắn lại tạo ra một khe núi trên mặt đất trông giống như một dòng sông, sức mạnh còn lại vẫn bị thổi bay vào vách núi đá bên cạnh.

Sơn cốc vốn hơi tối tăm bỗng trở nên sáng sủa.



Vì trên ngọn núi kia, một cái động lớn đã bị nổ tung bởi lực của nắm đấm.

Ánh nắng xuyên qua sơn cốc từ cái động lớn nơi đất và sỏi tiếp tục rơi xuống, nó giống như một tia sáng thần thánh chiếu vào nơi một nhóm người Tiêu Thiên nơi ở.

- Vì sao?

Tiêu Thiên lắc lắc đầu, đột nhiên tát một cái sang phía bên cạnh.

Cuồng phong dữ dội ngay lập tức thổi bay hai kẻ sát thủ còn lại thành màn sương đẫm máu.

Chưởng phong giống như sóng biển vô hình, nâng hàng loạt khu rừng bên cạnh lên khỏi mặt đất.

Những đỉnh núi cao chót vót ở phía bên kia bị nghiêng do chưởng phong từ lòng bàn tay của Tiêu Thiên.

- Ta chỉ muốn làm Thân vương nhàn tản hưởng phúc, sống một cuộc sống nhàn nhã.

- Vừa rồi ta đã nói chuyện tử tế với ngươi, ta cũng rất phối hợp ngươi.

- Ta giảng đạo lý với ngươi, đề xuất một đề nghị rất hợp lý, ngươi vì sao không nghe?

- Ta đã quyết định không xuất thủ nữa, giúp mọi người làm điều tốt, ngươi sao phải bức ta xuất thủ?

Tiêu Thiên cúi đầu, quan sát Lương Thú đã tê liệt trên mặt đất.

Lúc này, trong tầm mắt Lương Thú, trước mặt căn bản cũng không phải là người.

Mà là một ác ma toàn thân đầy máu như thể hắn thực sự có ý định gϊếŧ người!

Trước mắt, dường như một biển máu đỏ thẫm, ùa về phía mặt, bóp nghẹt cổ họng khiến hắn không thể thở được.

- Ta sai rồi, ta biết sai rồi, van xin ngươi bỏ qua cho ta.

Thời khắc này, trên gương mặt dữ tợn của Lương Thú tràn đầy kinh hoảng, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Phía dưới, còn chảy ra chất lỏng màu vàng.

Sợ vãi đái cả quần!

Tiêu Thiên không trả lời hắn, chỉ yên lặng ngưng mắt nhìn đối phương, buông ra khí tức hướng về phía hắn.

Lương Thú quỳ dưới đất, hoảng sợ phát hiện thân thể mình đang tan vỡ, hắn vươn tay muốn bắt Tiêu Thiên.

Còn không đợi hắn đυ.ng phải Tiêu Thiên, cả người cũng đã hóa thành tro bụi.

Mảnh thiên địa này, không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Tiêu Thiên thu liễm khí tức, sắc mặt âm u xoay người.

Chung Linh đứng bên trong trận Linh Liên Lung, cũng sớm đã bị dọa sợ đến run lẩy bẩy...

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tiêu Thiên đi tới, vươn tay hướng về phía bên này thì toàn thân giật mình một cái, ôm đầu ngồi chồm hổm xuống.

- Thân vương tha mạng a, Chung Linh biết lỗi rồi, đừng có gϊếŧ ta...

Rắc rắc!

Tiếng vỡ nát trong trẻo vang dội, Chung Linh cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên.

Trận Linh Liên Lung phong tỏa mình, trong tay Thân vương Tiêu Thiên, yếu ớt như giấy.

Mà đối phương, càng dùng một loại biểu tình ghét bỏ nhìn mình.

- Ngươi là người ngu sao?