Chương 48: Tiêu Thiên tràn đầy năng lượng công chính

Ta tên Phùng Mông, một trong Lục tà Hắc Hồn Điện và là Địa Sát bên trong Song Sát dưới trướng Ẩn Sát Quỷ.

Hôm nay, ta theo Thiên Sát cùng nhau tuân theo hiệu lệnh Ẩn Sát Quỷ đại nhân, đến hoàng thành Hoàng triều Đại Viêm hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng ta lại thấy được quái vật!

Nhiệm vụ ban đầu đã hoàn thành rất tốt, Thiên Sát đã thành công bắt đi Hộ bộ Thượng thư Chung Dương Minh.

Chung Dương Minh người này năng lực quá mức xuất chúng, một loạt động tác Nam Cương, để kế hoạch Hắc Hồn Điện của bọn hắn suy yếu rất nhiều.

Hắn lại là cận thần Nữ Đế, thê tử lại là đại tướng quân Đại Viêm.

Bắt đầu từ hắn sẽ dễ dàng thâm nhập vào Hoàng triều Đại Viêm hơn.

Trừ chỗ đó ra, nhiệm vụ mình chính là lẻn vào hoàng cung, bắt lấy Thân vương Tiêu Thiên mới lên.

Người nọ là nam sủng của Nữ Đế, tuy chỉ là một người bình thường, lại có thể mê hoặc Nữ Đế tới thần hồn điên đảo, có thể thấy có bản lãnh của mình.

Chung Dương Minh và Tiêu Thiên, tiến hành song song, nhất định hiệu quả rõ rệt.

Kế hoạch rất tốt, Thiên Sát bên kia là thành công hoàn mỹ.

Nhưng...

Phùng Mông cực kỳ sợ hãi nhìn Tiêu Thiên ngồi ở trước mặt, động cũng không dám động.

Sao vậy chứ?

Vì trước mắt vị Thân vương này bên trong tình báo, giống như phế vật, vừa suy nghĩ, vừa thỉnh thoảng nhặt lên mảnh kim loại đoản đao trên mặt đất.

Sau đó tay không chậm rãi xoa bóp cùng nhau, như bóp bùn, vuốt chơi!

Phải biết, đoản đao này chính là sư tôn ban cho, binh khí linh khí cấp sáu cực phẩm.

Sắc bén vô cùng, mình có đôi khi lau chùi đều sẽ không cẩn thận bị thương.

Có phải tất cả các cơ quan tình báo trong cung đều bị bại não không?

Trước mắt quái vật này, ngươi nói với lão tử là người bình thường.

- Thân vương đại nhân, ta nghe có động tĩnh...

Bên ngoài cung bỗng nhiên truyền đến âm thanh nữ cấm vệ và tiếng bước chân.

- Ta không mặc quần áo, không nên tiến đến.

Tiêu Thiên xanh mặt, đột nhiên quát lên.

- Chỉ không cẩn thận chạm ngã đồ vật, không có chuyện gì.

- Các ngươi... Gọi Lưu Diễm qua đây là được.

Một đám nữ cấm vệ bên ngoài cung lập tức đỏ mặt, trố mắt nhìn nhau lùi về sau.

Có người cũng vội vàng rời khỏi, thông báo Lưu Diễm.

Tối nay Lưu Diễm đang làm nhiệm vụ, vừa lúc ở phụ cận, vội vã qua đây.

Sau khi nghe thủ hạ nói, Lưu Diễm đoán ra bên trong chỉ sợ xảy ra chuyện, vội vã phân phó cho những người xung quanh:

- Bệ hạ vất vả, cũng không cần kinh động nàng, các ngươi canh giữ ở cửa, ta vào xem một chút.

- Vâng!

Mấy nữ cấm vệ này đáp, đưa mắt nhìn Lưu Diễm vào cung Thân vương.

Cung Thân vương cũng không nhỏ, sau khi đi qua tiền sảnh và bước vào sân quen thuộc.

Lưu Diễm liếc mắt thấy hắc y nhân trên mặt đất, biến sắc:

- Thân vương đại nhân, chuyện gì xảy ra?



- Ta vừa tỉnh ngủ, gia hỏa này dùng đoản đao muốn bổ ngất ta.

Tiêu Thiên chỉ phùng Mông, biểu tình rất nghiêm túc.

- Bệ hạ bên kia, không có nhận thấy được động tĩnh của nơi này đi?

- Thân vương đại nhân yên tâm, ban nãy ta cách đó không xa, đây căn bản là không có động tĩnh, nhất định không có kinh động bệ hạ.

Lưu Diễm vội vàng trả lời, nàng biết rõ Tiêu Thiên lo lắng nhất chính là thực lực bại lộ.

Tiêu Thiên thở phào nhẹ nhõm, thần sắc cũng hòa hoãn rất nhiều:

- Vậy là tốt rồi, không có kinh động là được.

- Thân vương, hung khí đâu?

Lưu Diễm nhìn chung quanh bên dưới, không có phát hiện đoản đao trong miệng Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên giang tay ra, để lộ ra bi sắt trong lòng bàn tay:

- Thời điểm hắn bổ ta vỡ nát, ta nhàm chán nắm lấy chơi, tặng ngươi.

- Phế phẩm thu về, mới có thể bán kiếm tiền đi?

Lưu Diễm co giật khóe miệng nhận lấy bi sắt, tỉ mỉ cảm giác, phát hiện đồ chơi này cư nhiên là Linh Phong Kim, cứ một cục như vậy, mua mấy chục vạn linh thạch chỉ sợ nhẹ nhàng thoải mái.

- Tạ Thân vương ban thưởng.

Lưu Diễm cũng không khách khí, sau khi nhận lấy hướng về Tiêu Thiên cảm kích.

Sau đó, nàng lại nghiêng đầu nhìn thân ảnh trên mặt đất, nhìn tiêu chí trên áo bào đối phương, hừ lạnh một tiếng:

- Lại là người Hắc Hồn Điện, cái tuổi này, lẻn vào hoàng cung không bị phát hiện.

- Xem ra, ngươi hẳn đúng là Lục tà một trong Song Sát dưới trướng Ẩn Sát Quỷ đi?

Phùng Mông ngồi sập xuống đất vội vàng chắp tay:

- Vị tỷ tỷ này thật là tinh mắt, tiểu nhân là Địa Sát Phùng Mông, lúc trước đều là hiểu lầm a.

- Hiểu lầm?

Lưu Diễm hung tợn nhìn chằm chằm Phùng Mông.

- Ngươi ban đêm xông vào hoàng cung, ám sát Thân vương, nói gì với ta hiểu lầm?

- Không phải ám sát a, ta dùng là sống đao, Thân vương đại nhân ngài suy nghĩ kỹ một chút, ta là dùng sống đao phải không?

Phùng Mông vội vàng giải thích, nhìn về phía Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên hơi gật đầu:

- Ngươi thật sự dùng là sống đao.

- Kỳ thực ta đến trong cung, chỉ là muốn thám thính tình báo, bắt đi một người hầu, thoáng nhận lầm người.

Phùng Mông để lộ ra nụ cười xu nịnh.

- Tuyệt đối không có phân nửa ý nghĩ muốn ám sát!

Tiêu Thiên trầm mặc chốc lát, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Diễm:

- Ta cảm thấy người này coi ta làkẻ đần độn.

- Ngươi nhận mệnh đi.

Bên cạnh Lưu Diễm thở dài, nhìn Phùng Mông nói bậy bạ.

- Hắc Hồn Điện các ngươi cũng là xui xẻo, lại thua ở trong tay Thân vương đại nhân.

- Lại?

Lưu Diễm nói lời này, để cho Phùng Mông sửng sốt trong giây lát.



Hắc Hồn Điện bọn hắn trêu chọc Tiêu Thiên, thật giống như một lần đi, cái gì gọi là lại thua ở...

Sau một khắc, đồng tử Phùng Mông đột nhiên co rút, tay chỉ Tiêu Thiên run rẩy:

- Ngươi... Ngươi là Diêm Vương!

Độc Chiểu lão nhân một trong Lục tà Hắc Hồn Điện bọn hắn đi núi Thanh Viêm làm việc, kết quả bị một người tên là Diêm vương đánh nổ tung cùng ba ngọn núi.

Huyết Vân lâu vực Nam Hoang đại danh đỉnh đỉnh, trong vòng một ngày, bị cường giả thần bí tên Diêm vương, triệt để tiêu diệt.

Thân phận chân chính của Diêm Vương, dĩ nhiên là Tiêu Thiên!

Tiểu bạch kiểm, mị hoặc Nữ Đế Tử Nhược Yên trong mắt tất cả mọi người?

Mình vậy mà vọng tưởng bắt sống tồn tại đáng sợ như vậy.

Hắn cư nhiên ngu xuẩn nói với người ta, đây là một hiểu lầm, còn hỏi người khác có tin không.

Cười khổ hai tiếng, trong mắt Phùng Mông đã tích trữ ý muốn chết.

Nếu dù sao cũng là một lần chết, không bằng sinh mạng cuối cùng này, toát ra hào quang rực rỡ.

- Tiêu Thân vương!

Phùng Mông đột nhiên cao giọng hô, hắn muốn bùng cháy linh khí của mình, nhen nhóm tuổi thọ của mình, chết vinh quang, chết đặc sắc.

Nhưng âm thanh Phùng Mông vừa mới vang dội, hắn sắc mặt thấy Tiêu Thiên kịch biến, dường như đang hoảng sợ về điều gì đó.

Sau đó, Phùng Mông nhìn thấy một màn cuộc đời này không thể nào hiểu được.

Hắn nhìn thấy Tiêu Thiên tay không hướng về bên cạnh kéo một cái, không khí không có vật gì bị xé rách ra một vết rách, bên trong toát ra một dòng sâu và tối.

Tay không, xé mở không gian?

Phùng Mông còn chưa tỉnh táo lại, bị Tiêu Thiên bóp cổ, không phát ra được một âm thanh nào.

Linh khí thể nội, càng bị đánh nát bấy.

- Ta nghĩ ông trời còn có đức hiếu sinh, giúp mọi người làm điều tốt, tử tế và khoan dung với người khác, muốn tha cho ngươi một mạng, nói không chừng sau này cải tạo thành công, có thể trở thành một con người mới và đóng góp cho thế giới này một chút góp phần.

- Ai có thể ngờ rằng ngươi lại có tâm ác như vậy, lại nhìn thấu điểm yếu không muốn bộc lộ thực lực của ta.

- Cố ý lớn tiếng gầm thét, chấn động linh khí, muốn kinh động bệ hạ, để cho thực lực của ta bại lộ?

- Sau đó, hại ta rơi vào cuộc sống bận rộn suốt ngày, song hành với sự sống và cái chết.

- Đáng tiếc, con người của ta luôn là nhẹ dạ, ta cuối cùng cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi mở miệng nói xin lỗi, thành tâm hối cải, để cho ngươi một con đường sống.

Mặt Tiêu Thiên đầy thành khẩn, nhìn đến Phùng Mông trước mặt.

Nhưng Phùng Mông bị Tiêu Thiên bóp cổ, há miệng ê a, căn bản nói không ra lời, cũng không thể trút giận.

Hắn khua khoắng tứ chi và không ngừng khoa tay múa chân về phía Tiêu Thiên.

- Dẫu có chết cũng không chịu cầu xin ta tha thứ, còn dùng tay tới khıêυ khí©h ta sao?

Tiêu Thiên thở dài, rất thương tiếc.

- Ai, trách ta nhiều chuyện.

Nói xong, Tiêu Thiên thuận tay hất lên, ném Phùng Mông vào trong cái khe không gian, mặc cho đối phương bị dòng chảy hỗn loạn của không gian cắt đứt.

Sau đó, Tiêu Thiên khép hai tay lại, dùng sức chính mình để hàn gắn những vết nứt mà mình xé ra.

Âm thanh trong cái khe không gian vì vết nứt biến mất mà cắt đứt.

Bên cạnh Lưu Diễm trầm mặc, phía trước có hủy thi diệt tích, hiện có khoan dung với người khác.

Năng lực hiểu của Thân vương đại nhân, luôn là như vậy...

Không thể so sánh tầm thường.