Chương 49: Tiêu Thân vương vô cùng hoảng sợ

Dù sự việc đã được xử lý hoàn hảo nhưng Tiêu Thiên vẫn cảm thấy không chắc chắn.

Hắn rất lo lắng tiếng hét vừa rồi của Phùng Mông sẽ kinh động Tử Nhược Yên.

Nên Tiêu Thiên để cho Lưu Diễm lặng lẽ đi ngự thư phòng nhìn hai, xác định tình huống một chút.

Có đôi khi Tử Nhược Yên sẽ tăng giờ làm việc phê duyệt tấu chương, sau đó nghỉ ngơi một hồi trong phòng sau của ngự thư phòng, chỉ có xã giao vui vẻ mới có thể đến cung Thân vương ngủ.

Sau khi rời đi không bao lâu, Lưu Diễm trở về, biểu tình cổ quái.

- Thế nào?

Nhìn thấy Lưu Diễm qua đây, Tiêu Thiên vội vàng hỏi.

Lưu Diễm lắc đầu:

- Bệ hạ không có ở đó, nghe cấm vệ bên kia nói nửa canh giờ trước, đại tướng quân vội vã vào cung, sau đó bệ hạ đi theo.

- Tuyệt a, ngươi nói đây không phải là vừa vặn sao?

Tiêu Thiên hưng phấn vung tay lên, triệt để yên lòng, phất phất tay với Lưu Diễm.

- Đi, ngươi đi làm nhiệm vụ đi, nhớ đứng cọc công dạy ngươi a.

- Nhanh chóng tăng thực lực lên, không thì luôn có loại sâu bọ nhỏ này tới quấy rầy ta.

Lưu Diễm không có lên tiếng, gật đầu yên lặng.

Địa Sát Phùng Mông Sinh Tử cảnh cấp sáu tầng chín đỉnh phong, hình dung là sâu bọ nhỏ cũng chỉ có Thân vương đại nhân rồi.

Sau khi Lưu Diễm rời đi, Tiêu Thiên tiếp tục nằm ở trên giường linh thạch ấm áp.

- Tối nay bị kinh sợ, ngày mai bảo Chung Dương Minh làm thêm nhiều đồ ăn ngon.

Làm xong quyết định, Tiêu Thiên vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Một đêm, rất nhanh đã qua.

Chung phủ.

Chung Linh lo lắng đợi ở trong sân phía trước, lặng lẽ chờ đợi.

- Linh Nhi!

Lúc này, mặt Chung Lệ Song đầy vẻ mệt mỏi vọt vào, vội vàng hỏi.

- Thế nào, bên trong thành có cha ngươi tin tức sao?

Chung Linh vội vàng lắc đầu:

- Không có, nữ nhi đã tìm khắp nơi trong thành, căn bản không phát hiện nơi phụ thân ở.

- Xung quanh hoàng thành, ta cũng tìm một vòng, cũng không phát hiện vết tích cha ngươi.

Chung Lệ Song ngồi trên ghế đá trong sân, hai tay không khỏi siết chặt.

Hưu!

Phương xa lưu quang lướt qua, một thân ảnh đột nhiên rơi vào Chung phủ

Người tới chính là Tử Nhược Yên toàn thân thường phục!

- Bệ hạ!

Bên này, Chung Lệ Song vội vàng nhìn về phía đối phương.

- Thế nào?

- Chung di, không tìm được tung tích Chung thúc. Tử Nhược Yên lắc lắc đầu, thần sắc cũng rất nặng nề.



Đêm qua, Chung Lệ Song bỗng nhiên xông vào trong cung, nhắc đến Chung Dương Minh là bị người bắt đi rồi, cầu nàng tìm giúp xung quanh hoàng thành, xem có thể đoạt về hay không.

Mình là Chung Lệ Song và Chung Dương Minh nhìn lớn lên, hai người lại là vô cùng ủng hộ nàng.

Đυ.ng phải chuyện như thế, Tử Nhược Yên đương nhiên phải xuất thủ, lập tức đã ra hoàng cung, căn bản không có kinh động những người khác.

Nhưng Tử Nhược Yên thực lực Nhập Thánh cảnh cấp chín, tốc độ phi độn đã rất đáng sợ, nhưng căn bản không tìm được bất kỳ dấu vết gì.

Ầm!

Chung Lệ Song ngồi sập xuống đất, trong mắt tràn đầy thần sắc hối tiếc:

- Ta... Đều tại ta.

Hôm qua ta không nên cãi nhau với hắn, còn giận dỗi đuổi hắn ra phòng, không thì ở bên cạnh ta, hắn làm sao lại bị bắt đi.

Nói rồi, vị thiết huyết nương tử Chung Lệ Song này, hốc mắt phiếm hồng, lập loè lệ quang.

Đặc biệt là nhớ tới tất cả những điều mình đã làm với trượng phu mình là Chung Dương Minh trước đây, nàng càng cảm thấy hối hận và lo lắng hơn.

Với thân phận là trượng phu nàng, bị đối phương bắt đi, nhất định là không có chuyện tốt.

Nói không chừng còn có nguy hiểm tánh mạng!

- Nghĩ đến Chung thúc bị bắt đi, nguyên do lớn nhất, có lẽ là có liên quan với chuyện Nam Cương bên kia.

Tử Nhược Yên chậm rãi lên tiếng, bắt đầu suy đoán.

- Nam Cương vốn vô cùng hỗn loạn, hôm nay dưới sự chủ trì của Chung thúc, càng thêm ổn định.

- Vì vậy trong lưu dân ở đó, bắt tới rất nhiều người bí mật lẻn vào, sợ rằng làm hỏng sự tình một số người.

- Vì trả thù, bọn hắn bắt cóc Chung Dương Minh.

- Mà có năng lực như vậy, có thể bước vào hoàng thành thần không biết quỷ không hay, bắt đi Hộ bộ Thượng thư Đại Viêm...

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tử Nhược Yên run lên, trong tâm đã có đáp án.

- Hắc Hồn Điện!

Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt Chung Lệ Song càng tái nhợt hơn.

Hắc Hồn Điện phong cách hành sự cực kỳ ngang bướng hung ác, trượng phu bị mang đi, chỉ sợ...

- Bệ hạ, ta là người không có cầu qua ngươi cái gì, van xin ngài mau cứu hắn.

Hai đầu gối Chung Lệ Song mềm nhũn, quỳ xuống trước Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên thấy vậy vội vàng đưa tay bắt lấy Chung Lệ Song:

- Chung di, chúng ta dù là vua tôi, nhưng ta cũng là Tiểu Nhược Yên của ngươi a.

- Yên tâm, ta sẽ mang Chung thúc về, lấy danh nghĩa cá nhân.

Chung Lệ Song không tránh khỏi rơi lệ, bắt lấy hai tay Tử Nhược Yên:

- Cám ơn, Chung di cám ơn ngươi.

- Trông nom mẫu thân ngươi.

Tử Nhược Yên nhìn về phía Chung Linh bên cạnh, sau khi phân phó, nàng tung người ngưng tụ độn quang, bay nhanh tới phía nam.

Đưa mắt nhìn Tử Nhược Yên rời khỏi, Chung Lệ Song lau lệ, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị:

- Không được, lỡ địch nhân là điệu hổ ly sơn, thừa dịp bệ hạ rời khỏi, trên thực tế còn chưa đi xa đâu?

- Linh Nhi, đợi ở nhà, không nên chạy loạn, nương ở chung quanh tìm cha ngươi một chút.

Chung Lệ Song dặn dò Chung Linh, sau đó vội vã lần nữa vọt ra khỏi Chung phủ.

- Nương!



Chung Linh hô một tiếng, nhưng Chung Lệ Song đã lao ra Chung phủ, cũng không quay đầu lại.

Đứng trong sân, Chung Linh cũng tâm loạn như ma.

Nếu không phải thời điểm người kia bắt đi phụ thân, vừa lúc bị lão quản gia nhìn thấy, sợ rằng không biết bao lâu, mới phát hiện phụ thân mất tích.

- Không biết bệ hạ có thể cứu phụ thân trở về hay không, lỡ như đoán sai thì sao?

- Nếu mẫu thân có thể trực tiếp tìm ra phụ thân là tốt.

Chung Linh đi qua đi lại tại chỗ, đi đi, bỗng nhiên thân thể mềm mại run nhẹ.

- Thân vương đại nhân!

Chung Linh sáng mắt lên, vội vã lao ra Chung phủ, giống như một bóng đỏ rực lửa, hướng về phía hoàng cung.

Hoàng cung, cung Thân vương.

Lưu Diễm đã hoàn thành huấn luyện Trạm Thung công Tiêu Thiên giao phó, vuốt hai chân tê dại.

Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Chung Linh hoang mang rối loạn chạy tới.

- Lưu tỷ, Thân vương có ở đây không?

Chung Linh đang đến gần, vội vàng hỏi.

- Thân vương chắc vẫn chưa dậy đâu, Thiếu tướng quân, đây là thế nào?

Lưu Diễm mặt đầy mờ mịt.

- Cha ta mất tích.

Chung Linh nói xong, không để ý tới mặt Lưu Diễm đầy kinh ngạc, vội vàng xông vào cung Thân vương.

- Cha mất tích?

Lưu Diễm sau khi phản ứng, vội vàng đi theo Chung Linh chạy vào cung Thân vương.

Vừa đi vào, bọn hắn chính là nhìn thấy bên trên giường linh thạch, Tiêu Thiên đang khò khò ngủ say, hương vị ngọt ngào vô cùng.

- Thân vương đại nhân.

Chung Linh cũng bất chấp, vội vàng mở miệng hô lên.

Tiêu Thiên nằm trên giường linh thạch, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, chống người ngồi dậy:

- A? Làm sao... Ngươi tiểu thí hài này, sớm như vậy làm cái gì?

Chung Linh mang theo tiếng khóc nức nở, vội vàng nói:

- Thân vương đại nhân, đêm qua không biết là người nào, ban đêm xông vào Chung phủ chúng ta, bắt cha ta đi, đến bây giờ còn chưa tìm ra.

- Vừa rồi bệ hạ suy đoán, có thể là bị người Hắc Hồn Điện bắt đi, đã đuổi theo phía nam tìm tòi.

- Nhưng ta quả thực sợ hãi, lo lắng cha xảy ra chuyện, ta biết ngài từng nói chán ghét đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, nhưng lần này có thể mau cứu...

Chung Linh còn chưa nói hết lời, bị Tiêu Thiên trực tiếp đánh gãy.

- Ngươi nói cái gì!

Tiêu Thiên lập tức tỉnh táo lại, hoảng sợ nhìn Chung Linh.

- Ngươi nói đầu bếp của ta bị bắt đi sao?

Đầu bếp?

Chung Linh:

- ???