Chương 47: Ta không phải cố ý ngươi tin không

- Kẻ xâm nhập, kính xin lui về phía sau một ít, chủ nhân hôm nay vừa mới tỉnh ngủ, có thể sẽ không cẩn thận trực tiếp xóa bỏ ngươi.

Lúc này, Vượng Tài có ba ngàn ngôi sao trên đỉnh đầu, cũng sớm đã nhượng bộ lui binh, lẩn tránh thật xa.

Lão nhân sừng vàng quỳ dưới đất, nghe thấy Vượng Tài nói, ở trong mộng mới tỉnh, điên cuồng lùi về sau.

- Hừm, ta làm sao chạy đến thức hải?

Tiêu Thiên nhìn tình huống, dụi dụi con mắt và lấy lại bình tĩnh.

Thức hải, hắn lần trước đã tới, hơn nữa phát hiện bản thể hệ thống Vượng Tài.

Một lần kia hắn suýt chút nữa bóp vỡ trái cà chua này, suýt nữa gϊếŧ chết cái hệ thống này.

Nếu không, trong triều đình thời điểm Tiêu Thiên uy hϊếp hệ thống, người sau vì sao sợ hãi như vậy?

- Vượng Tài, trong thức hải ta đây, làm sao bỗng nhiên xuất hiện một lão đầu tử?

Tiêu Thiên đang trong thức hải, vồ tới hệ thống đặt dưới đất, đặt mông ngồi lên.

Thành thật mà nói, hệ thống này rất mềm và ngồi rất thoải mái.

Tiêu Thiên đã từng còn rất quá đáng hỏi qua hệ thống, mình có thể lấy nó ra từ thể nội và dùng nó làm gối hay không.

Vượng Tài bị dọa sợ vội vã nói cho Tiêu Thiên, nếu mình bị lấy ra, sẽ bị xóa sạch.

Tiêu Thiên lúc này mới tiếc nuối bỏ cuộc.

- Hồi bẩm chủ nhân tôn kính, lão giả này là linh hồn truyền thừa bên trong sách vàng truyền thừa tộc Cổ Thần.

- Hắn chính là người kế thừa kiến thức trong cổ tịch.

- Căn cứ vào phân tích của ta, dựa theo tình huống bình thường, hắn sẽ ở ngay trong thức hải, dạy dỗ người thừa kế kiến thức.

- Thì ra là như vậy, dĩ nhiên là một tiên sinh dạy học.

Tiêu Thiên gật đầu một cái, nhìn về phía lão giả sừng vàng kia.

Cẩn thận nhìn một chút, Tiêu Thiên phát hiện đối phương trông khác hẳn con người, hai mắt sáng lên:

- Thì ra là như vậy, tộc Cổ Thần chính là bộ dáng này a.

- Vị đại nhân này, bộ dáng tiểu lão nhi, đích thực là tư thái tộc Cổ Thần.

Thái độ lão giả sừng vàng, lúc này rất thấp kém, thậm chí là có chút nịnh hót.

Đùa.

Linh hồn mang theo một con quái vật đáng sợ trên bầu trời đầy sao rộng lớn, dù là Thánh Tổ trong tộc, đều không đáng sợ như vậy.

Hắn đều không biết rõ, nhân tộc này rốt cuộc là từ chỗ nào nhô ra.

Lão nhân sừng vàng dù là Linh Thể, nhưng cũng có trí tuệ của mình, đầu óc vận chuyển thật nhanh, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì tiếp theo với vị đại nhân vật này.

Dựa theo suy đoán của hắn, dạng nhân vật cao quý giống như Tiêu Thiên, hẳn đúng là sẽ không tính toán loại tiểu nhân vật như mình.

Đến lúc đó mình hoàn toàn có thể làm bộ truyền thụ kiến thức, từ đó moi ra một ít tình báo.



Nói không chừng phục hưng tộc Cổ Thần chúng ta...

Lão nhân sừng vàng suy nghĩ một chút thì đột nhiên một khuôn mặt tiến đến gần khiến hắn sợ hãi đến mức loạng choạng và ngã xuống đất.

- Ngươi đang suy nghĩ gì?

Tiêu Thiên nhìn chằm chằm lão nhân sừng vàng, giọng điệu có chút bất thiện.

Đối mặt Tiêu Thiên hỏi thăm, lão nhân sừng vàng cười cười:

- Vị đại nhân này, ta...

- Ngươi một mực đang chuyển tròng mắt, sợ rằng không biết đang đánh ý định quỷ quái gì, nhìn thấy ta sợ đến như vậy, chính là có tật giật mình.

Tiêu Thiên chỉ lão nhân sừng vàng, cau mày.

Lão nhân sừng vàng sửng sốt một chút, sau đó há miệng, muốn giải thích cái gì, lại bị Tiêu Thiên lại lần nữa đánh gãy.

- Không phải chủng tộc ta, chắc chắn có ý nghĩ khác, ngươi lão già chết tiệt này, ta xem là rất hư.

- Không thể để ngươi sống nữa!

Tiêu Thiên nói tới chỗ này, đột nhiên vẫy tay về phía lão giả:

- Vượng Tài, lên, ăn nó!

Hướng theo Tiêu Thiên dứt tiếng, trái cà chua sau lưng hắn đột nhiên nảy lên và ngay lập tức đánh vào ông già sừng vàng.

Khi hai người va chạm, một nửa cơ thể của ông già sừng vàng đã bị hệ thống trực tiếp nuốt chửng.

- Ngươi... Ngươi...

Lão giả sừng vàng trợn mắt nhìn, không thể tin chỉ Tiêu Thiên.

Hắn không thể tin được, nhân tộc trước mắt này, căn bản là ra bài không theo hệ thống.

Nào có lời như vậy đều không nói, trực tiếp động thủ!

- Ngươi lợi hại như vậy, tôn nghiêm cường giả đâu, không cần sao?

- Hừ, quả nhiên như ta đoán, trong ánh mắt tràn đầy oán hận, hiển nhiên là gian kế bị nhìn thấu, sau đó thẹn quá thành giận.

Tiêu Thiên hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn lão giả sừng vàng.

- Linh hồn truyền thừa tộc Cổ Thần chỉ có bộ não nhỏ bé này sao?

Nghe t Tiêu Thiên nói, lão giả sừng vàng bị nuốt chỉ còn lại một cái đầu, vừa uất ức, vừa tức giận.

Hắn trợn mắt nhìn Tiêu Thiên, há mồm mắng:

- Nhân tộc, ta não con mẹ ngươi ***** ( dựa theo gia phả tự mình bổ não.)

Lời còn chưa nói hết, lão giả sừng vàng đã bị hệ thống hoàn toàn thôn phệ, biến mất trước mắt.

Thịch thịch!

Sau khi thôn phệ lão giả sừng vàng, hệ thống, một trái cà chua lớn, bỗng nhiên bất động.

Trên đỉnh đầu, có một hộp bong bóng nhảy ra.



- Hệ thống đang được nâng cấp.

- Yo, còn có thể thăng cấp?

Tiêu Thiên cảm thấy kinh ngạc, nhìn quả cà chua từ bên này sang bên kia, cuối cùng rời khỏi thức hải.

Khi Tiêu Thiên lại lần nữa mở hai mắt ra, phát hiện mình vẫn là nằm ở trên giường nhỏ linh thạch, trên thân đang đắp thảm.

Bốn phía cung nữ và người hầu phục vụ đã không thấy tung tích.

Đây cũng là quy củ Tiêu Thiên quyết định, nếu hắn ngủ thϊếp đi, không hy vọng có người nhích lại gần mình.

Dù lúc ngủ, hắn vì để tránh cho bị đánh thức đã cố gắng làm suy yếu khả năng nhận thức của mình đến mức cực độ.

Tuy nhiên, một số thói quen nghề nghiệp trong quá khứ có thể khiến hắn thức tỉnh.

Ngủ không ngon!

Tiêu Thiên duỗi lưng một cái, giấc ngủ này vẫn tính là thoải mái.

Linh thạch tuy cứng rắn, nhưng đồ chơi này thấp thoáng hàm chứa linh khí, nên rất dịu dàng.

Nên khi ngủ trên giường, xa xỉ là xa xỉ, thoải mái cũng thật thoải mái.

Tuy nhiên, thời điểm Tiêu Thiên ở đó duỗi người, một sát thủ toàn thân mặc áo đen đang ngồi trên nóc nhà cung Thân vương.

Ánh mắt của hắn lạnh thấu xương ngưng mắt nhìn Tiêu Thiên nằm trên giường nhỏ linh thạch phía dưới, trong tâm cười lạnh một tiếng.

- Không hổ là phu quân duy nhất Nữ Đế cưng chìu, thật là vô cùng xa xỉ, vậy mà dùng nhiều linh thạch như vậy làm giường.

- Rất đáng tiếc, thời gian ngươi thoải mái, chấm dứt.

Sát thủ ẩn mình trong bóng tối lật con dao ngắn trong tay rồi bất ngờ lao xuống, trong tích tắc đáp xuống phía sau Tiêu Thiên.

Sau đó, bất thình lình cầm sống đao đoản đao trong tay bổ tới một bên cổ của Tiêu Thiên.

Hắn rất tự tin, một đao này đi xuống, tên Thân vương phế vật trước mặt này, sẽ trực tiếp bất tỉnh đi.

Dù trên người đối phương có các loại đồ vật linh khí hộ thân, cũng chịu không được một đòn của mình!

Sống đao lập tức đã tiếp xúc rất gần cái cổ Tiêu Thiên,.

Tia lửa tung tóe nổi lên theo thân đao nứt toác.

Dưới cái nhìn kinh hoàng của sát thủ, lưng đao trong tay dĩ nhiên trực tiếp bị vỡ nát, ầm ầm rơi trên mặt đất.

Tiêu Thiên ngạc nhiên nghiêng đầu lại, tiếp xúc ánh mắt đờ đẫn của sát thủ này.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, cảnh tượng rất xấu hổ.

- Ngươi... Làm cái gì?

Tiêu Thiên ngạc nhiên nhìn tên sát thủ trước mặt.

Sát thủ kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên đang nhìn hắn, trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh:

- Ta... Ta không phải cố ý, ngươi tin không?