Chương 46: Hù dọa ngồi dưới đất

Dù là đang ăn cơm chùa, nhưng Tiêu Thiên còn không biết Tử Nhược Yên đến cùng giàu cỡ nào.

Dù sao, thân là vua một nước cũng sẽ xuất hiện tình huống bản thân lại nghèo khổ không chịu nổi.

Thẳng đến cầm lấy ngọc bài mở ra khố tàng, Tiêu Thiên gần như hoa mắt.

Lúc trước, khố tàng tổng bộ Huyết Vân lâu đã để Tiêu Thiên cảm nhận được trùng kích.

- Nhạc phụ đại nhân, ngài thật... Khó lường a... Tiêu Thiên đứng ở lối vào khố tàng, nhìn đến tình cảnh bên trong, trố mắt nghẹn họng.

Đừng nói hắn, bên cạnh Chung Linh và Lưu Diễm, cũng ngốc trệ tại chỗ, nằm ở một trạng thái hoài nghi nhân sinh.

Kho mới Tử Nhược Yên kiến tạo chứa đầy đồ đạc.

Linh khí, đan dược, công pháp thư tịch v.v.., đầy đủ mọi thứ.

Khố tàng tổng bộ Huyết Vân lâu cũng rất đa dạng và phong phú.

Nhưng trước mắt cái khố tàng phủ đầy bụi nhiều năm này, tình huống bên trong chính là đơn giản thô bạo.

Linh thạch!

Đếm cũng đếm không xuể linh thạch, Tiêu Thiên cũng không biết phải hình dung như thế nào, mở ra khố tàng cửa chính trong tích tắc, linh thạch chất đầy bên trong như dòng nước rơi lả chả xuống.

- Đây... Cái này cần có bao nhiêu linh thạch a? Chung Linh hô hấp đều muốn đình trệ, nàng đời này cũng chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy.

Bên cạnh Lưu Diễm đều có chút hoảng hốt, tròng mắt cũng sắp trừng ra ngoài.

Không lâu sau, Tử Nhược Yên đã nghe tin chạy tới.

Nàng đi đến trước đại môn khố tàng, thời điểm nhìn thấy tình huống bên trong cũng lộ vẻ kinh hãi.

- Làm sao sẽ nhiều như vậy!

Tử Nhược Yên đều bị sợ hết hồn, linh thạch trong khố tàng, thật sự là quá nhiều.

Như vậy so sánh, số tiền lớn sáu trăm vạn Lưu Ngạo Thiên đưa tới, nhất định chính là mưa bụi, không đáng nhắc tới.

- Làm sao đây?

Tiêu Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Tử Nhược Yên.

- Trẫm... Cũng không biết.

Tử Nhược Yên cũng có chút chần chờ.

Nếu cho nàng mấy ngàn vạn linh thạch, nàng trong nhất thời vẫn có thể nghĩ ra cách dùng, đại khái có thể lập tức liệt kê ra một ít kế hoạch, làm sao phân phối hợp lý những linh thạch này.

Nhưng khi mấy ngàn vạn linh thạch, đối với toàn bộ khố tàng, chỉ sợ đều là hạt cát trong sa mạc.

Tử Nhược Yên cũng có chút do dự.

Từ khi nàng làm hoàng đế, duy trì toàn bộ Hoàng triều Đại Viêm, phương diện tài chính cũng cẩn thận từng li từng tí.

Đột nhiên giàu đột ngột, để cho nàng trong lúc nhất thời, cũng không thích ứng.

- Chuyện chuyên nghiệp, giao cho người chuyên nghiệp, để cho Chung Dương Minh nhức đầu đi. Tiêu Thiên đưa đề nghị.

Tử Nhược Yên cũng nhẹ nhàng gật đầu, cảm thấy đề nghị này của Tiêu Thiên có đạo lý.

Thật là vượt quá bình thường a. Tiêu Thiên nhìn đến cái khố tàng này và tặc lưỡi.

Hoàng triều Đại Viêm, hoàng đế khai quốc chính là phụ thân Tử Nhược Yên, cũng chính là Tiên Đế.

Nói như vậy hoàng đế khai quốc đều tương đối nghèo, cần nghỉ ngơi lấy sức, hao phí không ít thời gian mới có thể làm cho quốc khố tăng cường lên.

Về phần kho bạc nhỏ của hoàng đế, cũng sẽ không quá nhiều.

- Một cái kho bạc nhỏ của hoàng đế khai quốc, so sánh toàn bộ Hoàng triều Đại Viêm còn giàu có mấy chục lần, quá không hợp lý đi?



Tiêu Thiên co giật khóe miệng, cái Hoàng triều Đại Viêm này, quá không đúng rồi.

Nhưng...

Tiêu Thiên chống nạnh hai tay, nhìn khố tàng trước mặt này, cảm khái không thôi:

- Thật là tráng lệ a!

- Ngươi nói cha ngươi sang đây thấy đến những linh thạch này, có thể trực tiếp ngất đi hay không?

Bên cạnh Chung Linh đối với Tiêu Thiên nói không để ý lắm:

- Phụ thân chấp chưởng Hộ bộ nhiều năm như vậy, làm sao có thể vì cái này bất t·ỉnh đi?

Tiêu Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu tán đồng:

- Có đạo lý!

Một lát sau.

Chung Dương Minh đã nhận được truyền lệnh, chạy qua đây.

Đến lúc hắn đi đến lối vào khố tàng, nhìn rõ ràng tình huống bên trong, chưa kịp nói gì đã trợn mắt, nhìn chằm chằm vào chân mình rồi ngất đi tại chỗ.

Ầm!

Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh trừng trừng bất tỉnh dưới đất, lắc lắc đầu với Chung Linh:

- Cha ngươiđây?

Chung Linh:

- ...

Khố tàng vật về nguyên chủ, thật sự là đại hỉ sự.

Tử Nhược Yên cũng hạ lệnh phong tỏa tin tức, không được tiết lộ tình huống này ra ngoài.

Người cao hứng nhất, không gì bằng Hộ bộ Thượng thư Chung Dương Minh.

Trong tay lại thêm một số tiền lớn, hắn có thể nói là lăm le sát khí, chuẩn bị đại triển quyền cước rồi.

Đặc biệt là chuyện Nam Cương bên kia, có khoản tiền này, triệt để ổn thỏa rồi.

Tính cả Tử Nhược Yên, cũng bắt đầu điều chỉnh công việc của mình.

Trong tay bỗng nhiên có được nhiều linh thạch như vậy, việc có thể làm, rất nhiều.

Về phần Tiêu Thiên?

Với tư cách đại công thần đoạt lại chìa khóa bảo khố, Tử Nhược Yên buông ra quyền hạn của hắn.

Linh thạch muốn cầm bao nhiêu cầm bấy nhiêu, vui vẻ là được rồi.

Tỷ, không thiếu tiền!

Điều này khiến Tiêu Thiên phải trực tiếp đóng một chiếc giường bằng linh thạch thay thế ghế nằm trước đó.

Dựa theo Tiêu Thiên nói, hiển thị rõ xa hoa.

Nhưng trong mắt Chung Linh và Lưu Diễm, nằm ngủ trên linh thạch, nhìn qua là rất sảng khoái.

Nhưng, thoải mái sao?

Thoải mái hay không, các nàng không rõ ràng, nhưng lại có thể nhìn thấy Tiêu Thiên ngủ thϊếp.

Nhìn thấy Tiêu Thiên ngủ mất, Lưu Diễm và Chung Linh cũng đang rời khỏi cung Thân vương.

- Sắc trời cũng không còn sớm, cũng không cần quấy rầy Tiêu Thiên nghỉ ngơi.

Nhưng lúc các nàng rời đi, cũng không có nhìn thấy, trong mi tâm Tiêu Thiên, lấp lánh ra một ấn ký màu vàng.



Kim ấn hiện ra, sau đó tràn ra một cỗ lực lượng, đi sâu vào thức hải Tiêu Thiên.

Trong thức hải trống rỗng.

Lưu quang màu vàng đột nhiên ngưng tụ thành bộ dáng một lão già, tuy rằng gần giống như nhân tộc, nhưng lại khác nhau.

Trên da thịt hắn tràn ngập đường vân màu vàng, trên trán còn có một cái sừng nhọn màu vàng có đường vân.

- Đây... Bộ dáng thức hải này, dĩ nhiên là thức hải nhân tộc?

Lão giả sừng vàng nhìn tình trạng trái phải, cảm giác khí tức, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Đây làm sao có thể, nhân tộc làm sao có thể đạt được truyền thừa tộc Cổ Thần chúng ta!

Sau khi lão giả sừng vàng xác định sự thật này, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, gầm nhẹ không thôi:

- Nhân tộc hèn mọn, căn bản là không có tư cách đạt được truyền thừa tộc Cổ Thần.

- Xem ra, nhân tộc hèn hạ, lại dùng thủ đoạn gì vô sỉ, lấy trộm truyền thừa tộc chúng ta.

Ngay thời điểm lão giả sừng vàng phẫn nộ lải nhải, sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

- Phân tích xong, linh hồn truyền thừa tộc Cổ Thần, phụ trách dạy đạo truyền thừa kiến thức Linh Thể.

Âm thanh đột ngột vang lên khiến lão nhân sừng vàng biến sắc, vội vàng chuyển người qua.

Men theo âm thanh nhìn đến, nét mặt của hắn rất cổ quái.

Vì ở trước mặt của hắn, rõ ràng là một trái cà chua đỏ tươi đang lơ lửng trong không trung.

Hơn nữa sau lưng trái cà chua này, dĩ nhiên là ba nghìn ngôi sao lơ lửng!!!

Phải biết, ngay trong thức hải, chính là vùng đất của linh hồn.

Càng có nhiều ngôi sao đằng sau linh hồn trong thức hải, linh hồn lại càng tăng cường đại.

Giống như hắn loại linh hồn truyền thừa tộc Cổ Thần này, chín mươi chín ngôi sao phía sau, đã vô cùng đáng sợ.

Quả cà chua trước mặt là cái quái gì thế, cư nhiên có ba ngàn ngôi sao.

- Ngươi... Rốt cuộc là ai? K

Thần sắc lão giả sừng vàng ngưng trọng, nhìn chằm chằm trái cà chua trước mặt này.

- Đây không phải là thức hải của nhân tộc sao?

Bên trong trái cà chua này truyền ra âm thanh:

- Ta là Vượng Tài, nô phó của chủ nhân, thức hải chỗ ngươi ở, đích thực là thức hải của chủ nhân.

- A, làm sao làm ồn như vậy, ngủ một giấc đều không yên tĩnh sao?

Âm thanh nói nhỏ, từ bên cạnh vang lên.

Lão nhân sừng vàng liếc mắt, thấy được thân ảnh linh hồn nhân tộc.

- Hiển nhiên, cái linh hồn này chỉ sợ chính là chủ nhân của thức hải này.

- Dù không biết trái cà chua cổ quái này là lai lịch thế nào, chỉ cần ta bắt lấy linh hồn chủ thức hải này, dù hắn có ba nghìn ngôi sao, vậy...

Lão nhân sừng vàng chuyển thân muốn đi bắt người, ngây dại.

Vì hắn thấy rõ ràng, sau lưng linh hồn nam tử nhân tộc trước mặt này, không phải điểm điểm tinh quang!

Mà là, vô số tinh quang hội tụ mà thành...

Bầu trời đầy sao rộng lớn!!

Lão nhân sừng vàng bị dọa sợ đến trực tiếp quỳ trên đất.