Chương 37: Tiêu Thiên khủng bố

CÁI thế giới này, là tổ hợp của các giới vực.

Giới vực có mạnh có yếu, giới vực yếu bám vào giới vực cường đại.

Phù lục triệu hoán, rất nhiều đều là thế lực cường đại được truyền thừa từ thời đại trước.

Các thế lực hùng mạnh của thời đại trước đã chinh phục những giới vực nhỏ yếu, ký kết điều ước, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu gọi người của giới vực kia.

Nhẫn nô ɭệ, đối với người triệu hoán chính là ràng buộc.

Đây là pháp tắc, cũng là quy củ.

Không ai có thể phá!

Chính là quy củ này, Tiêu Thiên tự tay đánh vỡ trước mặt Chung Linh và Lưu Diễm.

- Thân vương đại nhân, ngài đây là...

Cuối cùng, Chung Linh thật sự là không nhịn được, nhỏ giọng hỏi thăm.

- A?

Tiêu Thiên nhìn đối phương chỉ chiếc nhẫn nô ɭệ, giải thích.

- Có đôi khi đồ chơi này sẽ lệch, khiến cho ta rất không thoải mái, bèn đổi chỗ.

Đầu óc Chung Linh trống rỗng, chấn động nhìn Tiêu Thiên.

Điều nàng hỏi không phải tại sao lại thay đổi chiếc nhẫn nô ɭệ a!

Vì sao Thân vương đại nhân luôn xem nhẹ những hành động kinh thế hãi tục của mình như vậy.

Lưu Diễm ở bên cạnh nuốt nước miếng một cái:

- Thân vương đại nhân, Thiếu tướng quân tò mò là ngài làm sao làm được, lấy xuống nhẫn nô ɭệ, còn đổi chỗ.

- Ta làm sao làm các ngươi không phải nhìn thấy không?

Tiêu Thiên vừa nói, vừa kéo đứt nhẫn nô ɭệ rồi nối lại.

- Này, chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần tháo nó ra và cắm lại là được.

Chung Linh và Lưu Diễm hai mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự bất đắc dĩ giữa họ.

Thân vương đại nhân a, không hổ là ngươi.

Dựa theo ghi chép, nhẫn nô ɭệ chỉ có tồn tại Thánh Cảnh cấp mười mới có thể chặt đứt.

Đến trong miệng ngài, cảm giác thật thú vị.

Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, thành thành thật thật đi theo sau lưng Tiêu Thiên.

Dọc theo đường đi, ba người cứ như vậy ung dung nhàn nhã bước vào trong cung.

Khi thân ảnh ba người bọn họ biến mất, một người trong tối, thu hồi ánh mắt trên người bọn hắn, vội vã rời khỏi.

Rất nhanh, người này là bước vào từ cửa sau một tòa phủ đệ.

Mà cửa chính bảng hiệu tòa phủ đệ này, rõ ràng là viết...

Lưu phủ!

...

Trong hoàng cung.

Sau khi vào cung nhìn trái phải không thấy ai, Chung Linh tò mò hỏi lại:

- Thân vương đại nhân, ngươi có phải định trực tiếp đánh chết Lưu Ngạo Thiên hay không!



- ? ? ?

Tiêu Thiên không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Chung Linh.

- Oa, tiểu thí hài ngươi thật dã man a, ta nhàn rỗi không chuyện gì làm, đánh chết người ta làm cái gì?

- Chính là Lưu Ngạo Thiên nhất định sẽ làm khó dễ ngươi trên triều đình, đến lúc đó cưỡi hổ khó xuống, Thân vương ngươi chỉ có thể động thủ, chẳng phải để lộ thực lực sao?

Chung Linh nói đến đây, ánh mắt lộ ra hung mang.

- Thân vương ngươi lợi hại như vậy, không bằng ban đêm dứt khoát đột kích phủ Thừa tướng...

Nói tới chỗ này, đôi tay thon dài trắng như tuyết của Chung Linh đưa về phía trên cổ, khoa tay múa chân đột nhiên kéo một cái.

Ầm!

Tiêu Thiên khống chế lực đạo, nổ một hạt dẻ lên đầu Chung Linh.

- A!

Chung Linh ôm đầu, kháng nghị với Tiêu Thiên.

- Thân vương, ngươi cứ như vậy, đầu óc sẽ hư.

- Ta xem ngươi đầu là đầy nước, đã sớm hỏng.

Tiêu Thiên tức giận mở miệng.

- Vừa rồi nói đến Lưu Ngạo Thiên nhắm vào ta, sau đó ta hiện tại đi làm thịt hắn.

- Ngươi coi Tử Nhược Yên là người ngu sao?

Chung Linh ôm đầu, bĩu môi:

- Nói rõ ràng là được rồi nha, luôn đánh đầu ta.

- Nói rõ ràng, ngươi tiểu thí hài này không nghe a. Tiêu Thiên lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng tiếp tục đi tới cung Thân vương của mình.

Lưu Diễm đi theo bên cạnh, nhìn bộ dáng kia của Chung Linh cảm thấy buồn cười.

Thiếu tướng quân đã từng tính tình kiêu ngạo, ai cũng không phục, hôm nay mà lại bị Thân vương đại nhân áp chế gắt gao.

Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nghĩ đến cũng đúng, so với cường giả khác.

Tiêu Thiên mang cho bọn hắn lực áp bách và chấn nhϊếp, càng thêm trực quan.

Tác động lên nhận thức của họ thậm chí còn tàn khốc hơn.

Nên Thiếu tướng quân cư xử ngoan ngoãn như chim cút trước mặt Tiêu Thiên là điều hợp tình hợp lý.

Đến cung Thân vương.

Tiêu Thiên duỗi lưng một cái, tiếp tục nằm trên ghế nằm bảo bối của mình, thoải mái để cho hệ thống Vượng Tài phát phim hiệu ứng đặc biệt.

- Quy củ cũ, luyện một canh giờ, sau đó cút đi trở về nhà.

Tiêu Thiên tựa hai tay vào phía sau đầu, thuận miệng phân phó.

- Vâng!

Hai người Chung Linh và Lưu Diễm đều nghiêm túc trả lời.

Sau đó ngay trong sân cung Thân vương, thành thật luyện công.

Hai người ở trong sân, ngồi và làm những động tác rất kỳ lạ, như thể họ đang giãn cơ.



Nhìn qua rất nhẹ nhõm, nhưng chỉ là rèn luyện được một lúc ngắn đã toát mồ hôi.

Theo chuyển động, những âm thanh tanh tách liên tục phát ra từ cơ thể.

Luyện xong một bộ động tác, hai người thở ra một hơi dài.

Dù mệt mỏi, các nàng vẫn thành thật, tiếp tục rèn luyện.

Hơn nữa trong quá trình các nàng rèn luyện, thể nội Tiêu Thiên vô tình hay cố ý sẽ tràn ra từng tia áp lực, bao phủ trên người hai người.

Không chỉ đề cao độ khó rèn luyện của bản thân các nàng, càng có hiệu quả rèn luyện nhất định đối với thân thể các nàng.

Dưỡng sinh công.

Đây là đồ vật Tiêu Thiên căn cứ vào tình huống hai người, thuận tay chế tạo ra.

Bản thân Tiêu Thiên là tông sư kiêm tu nội ngoại, ở trên thế giới này, có thể nói tồn tại nghịch thiên.

Lấy năng lực của hắn, sáng tạo cho hai người này một bộ dưỡng sinh công mài thân thể, cường kiện thể phách, rất nhẹ nhõm.

Đối với Tiêu Thiên, đây chỉ là trò trẻ con, không đáng kể chút nào.

Nhưng đối với Chung Linh và Lưu Diễm, chính là giật nảy mình, có thể nói thần công diệu pháp.

Vì loại dưỡng sinh công này, nhìn qua có chút tức cười, sau khi đã luyện cũng sẽ không đề thăng cảnh giới, cũng không có ích đối với tu luyện linh khí.

Nhưng...

Đề thăng tư chất!

Đúng, hai người hoảng sợ phát hiện đồ vật Tiêu Thiên truyền thụ sẽ cải thiện căn cơ, đề thăng tư chất các nàng.

Nên mỗi lần luyện xong, đều có thể rõ ràng cảm nhận được, thực lực mình tăng lên sẽ nhanh hơn, thi triển võ kỹ càng trót lọt.

Thời điểm động thủ, cũng mạnh mẽ hơn trước đây không biết bao nhiêu.

Trong nháy mắt, một canh giờ trôi qua.

- Thời gian rèn luyện kết thúc, có thể cút đi về nghỉ ngơi.

Tiêu Thiên đứng dậy, phất phất tay với hai người, bắt đầu đuổi người.

Chung Linh và Lưu Diễm nuốt đan dược khôi phục sau đó hành lễ với Tiêu Thiên rồi thành thật rời khỏi.

Trên đường đi chỉ nói chuyện với nhau, tán gẫu và chia sẻ lợi ích của nhau.

- Với sự kiên trì này, không biết đã bỏ rơi bao nhiêu người.

Tiêu Thiên nhìn bóng lưng của hai người, sau đó cúi đầu nhìn một mảng lớn gạch xanh đã bị ướt và gật đầu hài lòng.

Với hắn mà nói, đây coi như là tiền ém miệng.

Đồng thời có thể làm cho hai người này trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ cần để họ giải quyết một số việc nhỏ và rắc rối.

Như vậy còn có thể giảm mạnh xác suất mình bại lộ.

Quả thực hoàn mỹ!

Tiêu Thiên vừa nghĩ vừa cử động cơ bắp một chút trong sân.

Độ khó và độ phức tạp của các động tác mạnh gấp hàng nghìn lần so với dưỡng sinh công của hai người.

Dù không có động tĩnh, nhưng nếu người cố ý nhìn kỹ, cũng sẽ bị hù dọa sắp nứt cả tim gan.

Chỉ vì thời điểm Tiêu Thiên hoạt động gân cốt, nhất cử nhất động, không gian bốn phía đều bị vỡ vụn, lộ ra những vết nứt không gian tối tăm và sâu thẳm!!

- Ân?

Tiêu Thiên bỗng nhiên thu tư thế, phát hiện Tử Nhược Yên vậy mà giống trống khua chiêng hướng về phía tẩm cung bên này!