Chương 36: Tán tỉnh ngược lại Nữ Đế

- Khụ khụ khụ...

Tiêu Thiên vừa thốt ra lời kia, Chung Linh lặng lẽ dùng bữa và Lưu Diễm lặng lẽ uống rượu, đồng loạt bị bị sặc.

Thừa tướng trảm ngươi?

Ngươi đừng nổi giận trên triều đình, gϊếŧ chết người khác mới phải.

- Ngươi không cần thiết như thế, huống chi bị Lưu Ngạo Thiên kia bắt được cơ hội, trẫm lo lắng...

Tử Nhược Yên cau mày, rất nhức đầu đối với tướng phụ này.

- Phải biết, tướng phụ dù là văn thần nhưng rất quỷ dị, trẫm đều khó nhìn thấu cảnh giới của hắn, thực lực khó lường.

- Không phải vạn bất đắc dĩ, trẫm không muốn động thủ với hắn.

Tử Nhược Yên vẫn lo lắng an toàn của Tiêu Thiên, sợ sau khi hắn lộ diện, bị Lưu Ngạo Thiên nhắm vào.

Bên cạnh Chung Dương Minh chắp tay lần nữa nói chuyện với Tử Nhược Yên.

Lần này, Chung Dương Minh mở miệng giọng điệu càng trịnh trọng:

- Bệ hạ, thần trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Thân vương đại nhân, tuy rằng hắn không có quy củ, ham muốn hưởng lạc, nhưng lại là kẻ cực kỳ khó dây dưa.

- Hơn nữa, Thân vương thường xuyên xuất kỳ chiêu, cho người kinh hỉ, lại mất mặt mũi.

- Trên triều đình đối đầu với thừa tướng, không nhất định thì sẽ thua thiệt.

- Cũng chính vì những nguyên nhân này, thần mới đề nghị rằng tốt hơn hết là để Thân vương lộ diện và chặn đứng hoàn toàn mọi lời nói của thừa tướng.

Tiêu Thiên yên lặng nghiêng đầu nhìn về phía Chung Dương Minh, không phản bác được.

Trong nhất thời, hắn cũng không biết, đối phương đây rốt cuộc là đang khen mình, hay là đang chửi mình.

- Bệ hạ, yên tâm đi, Thân vương mới sẽ không thua thiệt chứ.

Lúc này, Chung Linh bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, bĩu môi.

Lưu Diễm cũng gật đầu theo:

- Nếu Thân vương đại nhân đều quyết định, bệ hạ không bằng tác thành cho hắn được rồi.

Tử Nhược Yên nhìn hai người này mở miệng, có chút dở khóc dở cười:

- Hai người các ngươi, ngược lại rất có lòng tin đối với hắn.

- Vì cha nói có đạo lý a, Thân vương đại nhân mới khó đối phó đi.

Chung Linh nói đến đây, liếc nhìn Tiêu Thiên.

Trong đầu hiện ra hình ảnh, đều là thực lực đáng sợ của đối phương khiến ma thần phải khóc.

Chung Lệ Song lúc này cũng ở bên cạnh mở miệng theo:

- Bệ hạ, đây cũng là cơ hội một lần giao phong với Lưu Ngạo Thiên.

- Cảnh giới của ngươi đột phá, tự tin hơn, không sợ lão già kia.

Đối mặt với lời nói của mọi người, Tử Nhược Yên trầm mặc một lát sau, vẫn thở dài, nhìn về phía Tiêu Thiên:

- Trẫm quả thực lo lắng, lỡ trong triều đình...

- Ta tin tưởng ngươi!

Tiêu Thiên lần đầu tiên thô bạo đánh gãy lời nói Tử Nhược Yên, nghiêm túc nhìn nàng.



Bị cắt đứt nói chuyện, Tử Nhược Yên không tức giận, ngược lại chăm chú nhìn Tiêu Thiên:

- Ngươi không sợ sao?

- Thê tử của ta, chính là Nữ Đế một đời một kiếm định Bắc Cương, tuyệt đại phong hoa, chấp chưởng thiên hạ, có gì phải sợ?

Tiêu Thiên lớn tiếng tán dương, ánh mắt càng nóng bỏng nhìn chằm chằm đối phương.

...

Tử Nhược Yên trầm mặc chốc lát, trước khi gò má phiếm hồng đột nhiên đứng dậy, vung tay áo bào.

- Nếu ngươi khăng khăng như thế, trẫm cũng không khuyên giải ngươi rồi.

- Nghĩ đến mấy ngày nay, tấu chương không biết tích tụ bao nhiêu, trẫm hồi cung mau xử lý mới được.

Dứt tiếng, Tử Nhược Yên đưa lưng về phía mọi người, tung người nhảy một cái, lăng không bay vào trong hoàng cung cách đó không xa.

- Hắc hắc hắc, có qua có lại, cũng không thể ngươi công khai tán tỉnh ta, ta không tán tỉnh ngươi đi? Tiêu Thiên nghĩ đến bên tai hồng thấu của Nữ Đế trước khi rời đi, cười không dứt.

Còn cấp bách xử lý tấu chương, khẩu thị tâm phi.

- Bệ hạ, thật đúng là trước sau như một cần chính yêu dân.

Nhìn Tử Nhược Yên sau khi rời đi lưu lại lưu quang ở trên trời, Chung Lệ Song cảm khái không thôi.

Ba người Chung Dương Minh, Chung Linh và Lưu Diễm đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Đây là thật không hiểu hay là giả không hiểu?

- Cũng đã sớm nói, mẹ ngươi thì biết cái gì.

Tiêu Thiên quay đầu đi, lặng lẽ cùng Chung Linh lần nữa nhổ nước bọt.

Chung Linh gật đầu một cái, đồng ý sâu sắc.

- Được rồi, ta cũng phải hồi cung nghỉ ngơi, làm phiền.

Tiêu Thiên chống chân đứng dậy phất phất tay với hai vợ chồng Chung Dương Minh và Chung Lệ Song.

Thân là hộ vệ Tiêu Thiên trên danh nghĩa, Lưu Diễm cũng đứng dậy cáo biệt theo.

- Cha, nương, ta đưa tiễn Thân vương đại nhân.

Sau khi nói xong, Chung Linh nhanh chân chạy, đi theo Tiêu Thiên.

Chung Lệ Song trợn mắt, muốn bắt Chung Linh trở lại, lại bị Chung Dương Minh ngăn cản.

- Ngươi còn ngăn ta làm gì?

Chung Lệ Song dòm trượng phu, tức giận.

- Nha đầu chết tiệt này, lỡ xảy ra chuyện...

- Linh Nhi từ nhỏ nóng nảy cũng có chút vấn đề, xa cách kiêu ngạo, không coi người khác ra gì, hôm nay đi theo quấn lấy Thân vương, đã khá hơn nhiều. Chung Dương Minh giải thích với thê tử.

- Ngươi có biết, mấy ngày nay trong nhà khách tới, nàng vậy mà sẽ chủ động vấn an, làm lễ ra mắt.

- Bạn cùng lứa tuổi đâu?

Mặt Chung Lệ Song đầy ngạc nhiên, nhìn trượng phu đặt câu hỏi.

- Cũng sẽ chào hỏi, tuy rằng cảm giác duy trì khoảng cách nhất định, nhưng ít ra sẽ không dùng cằm nàng nhìn người rồi.

Chung Dương Minh nghiêm túc trả lời.

- Thiệt hay giả, ngươi không có lừa ta?



- Không có, chính xác trăm phần trăm!

Lần này, Chung Lệ Song thật bị hù dọa giật mình.

Khuê nữ nhà mình cái gì cũng tốt, tướng mạo bất phàm, thiên phú bất phàm, vấn đề duy nhất chính là tính tình quá kiêu ngạo.

Vì bị chính mình và bệ hạ ảnh hưởng, dẫn đến nàng căn bản xem thường người bình thường.

Lúc trước trong nhà khách tới, ngươi đừng nói chào hỏi?

Chung Linh có thể không cần lỗ mũi nhìn người, mà là dùng cằm nhìn người, đều đã đốt nhang rồi.

Chung Lệ Song càng nghĩ càng kỳ quái:

- Nha đầu chết tiệt này, làm sao đi theo Thân vương đây thì đổi tính?

- Những này qua, ta xem như đã nhìn ra, khuê nữ chúng ta rất sợ Thân vương.

Chung Dương Minh biểu tình cổ quái, Linh Nhi phàm là không lễ phép, Thân vương sẽ quát lớn, thuận tiện gõ đầu nàng.

Lâu ngày, Linh Nhi dần dần chuyển biến lên.

Chung Lệ Song trừng lớn con mắt hơn, há miệng không thể tin.

Nữ nhi nhà mình, vốn hẳn nên xem thường loại người như Thân vương nhất, lúc này lại sợ muốn chết?

Chung Dương Minh cũng cau mày:

- Không nói con gái chúng ta, Lưu Diễm hình như cũng có chút sợ Thân vương.

- Loại sợ hãi này, càng giống như là một loại tôn sùng.

Chung Lệ Song nhìn về phía phu quân, trầm mặc chốc lát nói:

- Chiếu theo ngươi nói như vậy, Thân vương khả năng che giấu cái gì?

- Có lẽ trên người của hắn, có chuyện gì là Linh Nhi và Lưu Diễm biết rõ, nhưng chúng ta không biết. Chung Dương Minh âm thầm suy đoán.

- Ít nhất chuyện rượu Nữ Đế Thanh Viêm và Nam Cương, đã chứng minh.

Chung Lệ Song bừng tỉnh:

- Thì ra là như vậy, ngươi để cho Thân vương lộ diện triều đình, lòng tin cũng bắt nguồn từ đây sao?

- Đích xác, ta tin tưởng thời điểm Thân vương ở trên Triều Đình, sẽ cho thừa tướng đại nhân chúng ta một ít kinh hỉ.

Chung Dương Minh cười lên, nhìn về phía thê tử mình.

Chung Lệ Song lần nữa cau mày:

- Lỡ Tiêu Thiên này, cất giấu mục đích gì, có dụng ý khác làm sao bây giờ?

Chung Dương Minh trấn an thê tử:

Yên tâm, hắn là vì phù lục triệu hoán mà đến, nhất định là đến từ giới vực cằn cỗi yếu ớt, thực lực thấp kém.

- Huống chi, trên người hắn có nhẫn nô ɭệ, không gây thương tổn được bệ hạ.

Bọn hắn là người nhìn Tử Nhược Yên lớn lên, đương nhiên không hy vọng nàng xảy ra chuyện.

Hắt xì!

Tiêu Thiên hắt hơi một cái, dưới con mắt kinh hoàng của Chung Linh và Lưu Diễm, kéo đứt chiếc nhẫn nô ɭệ trên cánh tay và đeo lại vào tư thế thoải mái hơn.

Hai người trong chớp nhoáng này, toàn bộ trong đầu đều tràn đầy khϊếp sợ.