Chương 38: Chào ngươi, ta tên là Tử Nhược Yên

Tiêu Thiên kinh ngạc, đi tới cửa cung Thân vương, vừa nhìn về phương xa, trố mắt nghẹn họng.

Hai hàng cung nữ, hai hàng người hầu, tổng cộng có mấy chục người cầm đèn l*иg xếp thành một hàng dài.

Tử Nhược Yên ngay bên trong đội ngũ này, chắp hai tay sau lưng, đang hướng về phía hắn.

Thị nữ nghi thức vóc dáng cao gầy, dung mạo không tầm thường, giơ bồ phiến, đang đợi ở phía sau.

Đáng tiếc, các nàng trước mặt Tử Nhược Yên, chính là mất đi hào quang.

Tử Nhược Yên chính là bên trong trùng trùng điệp điệp này, phất cờ giống trống đi đến trước mặt Tiêu Thiên.

- Thân vương, còn ngớ ra đây làm gì sao, theo trẫm vào cung đi ngủ.

Tử Nhược Yên liếc Tiêu Thiên, tự mình vào cung, cũng nói về phía sau lưng, các ngươi có thể lui xuống.

- Vâng!

Đội hùng mạnh đi phía sau đều cúi đầu chào, sau khi đứng dậy, họ lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Thiên.

Sau đó, cười trộm với nhau rồi quay người bỏ đi.

Động tĩnh này, cũng quá lớn một chút đi? Tiêu Thiên nhếch mép một cái, xoa trán trở lại cung Thân vương.

Đã từng là tẩm cung của Tử Nhược Yên, nàng quen thuộc với cấu trúc cung Thân vương hơn cả Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên đi theo tiến vào trong cung, phát hiện Tử Nhược Yên ngừng ở cửa tẩm cung, ngưng mắt nhìn mặt đất tiền viện.

Không gian vỡ nát đã sớm khôi phục, không thấy tung tích, chỉ có mồ hôi còn chưa khô trên mặt đất.

- Người khác nghĩ đến ngươi chỉ biết vui đùa, nhưng lại không thấy được, sau lưng ngươi cũng có chịu khổ cực.

Tử Nhược Yên lẩm bẩm, nhìn về phía Tiêu Thiên.

- Thế nào, có biện pháp tu luyện sao?

Hiển nhiên, Tử Nhược Yên là hiểu lầm, cho rằng người khắc khổ tu luyện, đầu đầy mồ hôi là Tiêu Thiên.

Ánh mắt nàng nhìn Tiêu Thiên càng thêm nhu hòa, giọng điệu mang theo một tia ân cần.

- Khục khục, vẫn là không có cách nào tu luyện, chỉ là tùy tiện hoạt động một chút, cường gân kiện xương đi.

Tiêu Thiên thản nhiên vung vẩy cánh tay không có nơi nào để sắp đặt, đâm lao phải theo lao trả lời.

Hết cách rồi, thân thể của hắn quá mạnh, còn đang hấp thu sức mạnh của thế giới này để cường hóa, căn bản không cách nào tu luyện.

Chính Tiêu Thiên cũng không rõ, thân thể của mình lúc nào mới có thể hoàn thành cường hóa, có thể chính thức tu hành.

Hắn đều không nghĩ ra, thời điểm không có tu luyện, hắn đã mạnh đến mức không còn gì để nói rồi.

Một khi có thể bắt đầu tu hành, sẽ phát sinh cái gì?

- Từ từ đi, không cần gấp gáp.

Tử Nhược Yên trầm mặc chốc lát, chuyển thân đi vào bên trong tẩm cung.

- Có trẫm.

Hảo gia hỏa!

Tiêu Thiên gọi thẳng hảo gia hỏa, Tử Nhược Yên đây có phải thêm nhầm số không, phát huy tối đa khả năng trêu chọc mọi người à?

Trong tâm suy nghĩ, hắn đi theo vào cung, dòm trên thân Tử Nhược Yên, chỉ còn lại áσ ɭóŧ rộng thùng thình, nằm nghiêng trên giường nhỏ.

Trong tay của nàng, cũng cầm lấy một bản cổ tịch cũ kỹ, phía trên văn tự tối nghĩa khó hiểu, nhưng nàng đọc rất thích thú.

- Ngớ ra đó làm gì, lẽ nào ngươi không nghỉ ngơi sao?



Tử Nhược Yên nhìn một hồi, phát hiện Tiêu Thiên đứng cách đó không xa, vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Thiên lúng túng ho khan hai tiếng, cũng thoát ra áo khoác, ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhỏ.

Tử Nhược Yên đọc sách, liếc mắt nhìn Tiêu Thiên, nhìn bộ dáng khẩn trương ngoan ngoãn của hắn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.

Nàng phát hiện, đối phương có vẻ khá thú vị.

Không lâu sau, Tử Nhược Yên vung tay lên, ánh nến trong nhà dập tắt, nàng cất sách xong, cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Trong tẩm cung mờ mịt to lớn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ rơi vào trong đó.

Hai người cùng giường chung gối nhưng khoảng cách rất xa, dường như có ranh giới giữa Sở Hà và Hán Giới, không xâm phạm lẫn nhau.

- Không cần câu nệ như vậy, vì bỏ đi bên ngoài nghi ngờ, trẫm sẽ thường xuyên đến qua đêm.

Trong bóng tối, giọng nói của Tử Nhược Yên vang lên yếu ớt.

- Ngươi như vậy, dường như trẫm sẽ ăn ngươi vậy.

- Không phải, đây là lần thứ hai ngủ cùng một giường với nữ hài tử, có chút khẩn trương.

Giọng điệu của Tiêu Thiên vẫn lúng túng.

Khi còn ở địa cầu, từ nhỏ nghĩa phụ hắn đã dạy dỗ hắn.

Nữ nhân, chỉ có thể ảnh hưởng tốc độ hắn gϊếŧ người.

Vì vậy Tiêu Thiên chưa bao giờ chạm qua nữ nhân.

Những người khác trên địa cầu, căn bản không tưởng tượng nổi, đường đường Diêm Vương, đại tông sư kiêm tu nội ngoại, cường giả đệ nhất trên đời.

Kỳ thực là một cậu bé ngây thơ.

- Lần thứ hai?

Âm thanh Tử Nhược Yên truyền tới từ phía bên cạnh.

- Lần đầu tiên là ai?

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Thiên cảm giác giọng điệu này của Tử Nhược Yên hình như có chút lạnh a.

Quay đầu đi, phát hiện Tử Nhược Yên đang theo dõi mình, một đôi mắt mờ tối, lập loè quang mang màu băng lam sắc bén.

- Lần đầu tiên cũng là bệ hạ a, trước khi xuất chinh Bắc Cương.

Tiêu Thiên vội vã giải thích.

...

Tử Nhược Yên thu hồi ánh mắt sắc bén, một lúc sau nói.

- Ngạc nhiên, lần đầu tiên và lần thứ hai của trẫm cũng là ở trên thân thể ngươi.

- Ngạc nhiên không phải bản thân ngươi sao?

Tiêu Thiên trong lòng thầm nhủ, quệt quệt khóe môi.

- Vả lại nói lời kỳ quái, rất dễ dàng để cho người hiểu lầm a.

Trong nhất thời, bầu không khí lại lần nữa có chút ngưng kết, yên tĩnh lại.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh Tử Nhược Yên lại lần nữa vang lên từ trong bóng tối.

- Trẫm muốn biết, vì sao ngươi muốn đi triều đình, ra mắt quần thần. Nếu ngươi không muốn, trẫm cũng sẽ không cưỡng bách ngươi.



Tiêu Thiên không có lên tiếng, thật lâu sau mới nói: - Cô độc.

- Ân?

Tử Nhược Yên cau mày, nghiêng đầu lại, nhìn về phía Tiêu Thiên.

- Trước khi được triệu hoán đến, rất nhiều lúc ta đều là một người cô độc.

Tiêu Thiên nhìn bên trong tẩm cung, trần nhà tráng lệ.

- Không biết bắt đầu từ đâu, luôn chỉ có một mình nữa rồi a...

Thiên phú hắn quá tốt!

Trong số các huynh đệ tỷ muội được nghĩa phụ thu nuôi, không có ai có thể bên trên mình, dần dần tu hành đều là một mình.

Thực lực của hắn quá mạnh mẽ!

Không ai có thể hợp tác với hắn, làm nhiệm vụ cũng đều chỉ một thân một mình hoàn thành.

Ngay cả trước khi được triệu hồi và khi bị bao vây và gϊếŧ chết, hắn vẫn cô đơn và bất lực.

Chưa kể, hắn là du khách từ đất nước xa lạ đến thế giới này.

Sự cô độc tăng gấp đôi!

Dù sao, Tử Nhược Yên cũng không nghĩ ra, phù lục triệu hoán của mình sẽ xuất hiện bất ngờ mang theo người từ một thế giới khác ở chiều mặt phẳng siêu cao đến đây.

- Một mình...

Tử Nhược Yên nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tiêu Thiên, khẽ cười, suy nghĩ một chút, thật giống kiểu đó.

Tuy Chung Lệ Song bọn hắn là tâm phúc mình, tình cảm không cạn, nhưng xét cho cùng, giữa quân vương và thần tướng có sự khác biệt.

- Dù không thể giải thích được việc chúng ta trở thành phu thê, có lẽ còn có chút hữu danh vô thực, nhưng...

Giọng nói của Tiêu Thiên lại vang lên trong bóng tối.

Tiêu Thiên chuyển thân nằm nghiêng, bắt gặp ánh mắt của Tử Nhược Yên:

- Theo một ý nghĩa nào đó, ta có một người nhà, chính là ngươi.

Trong bóng tối, đôi mắt của Tử Nhược Yên rõ ràng mở to hơn trước và hai tay nàng vô thức nắm chặt lại.

Tiêu Thiên tiếp tục mở miệng:

- Ta cảm thấy tối thiểu, chúng ta không còn là một người cô độc.

- Trước đây trên triều đình, ngươi luôn là một người ngồi ở vị trí băng lãnh đó, đối mặt với tình trạng phức tạp.

- Hôm nay, dù ta không giúp được gì, tối thiểu cũng có thể làm được điều gì đó.

Tiêu Thiên dừng một chút, lời nói trong miệng như pháo hoa rực rỡ, nổ tung trong lòng Tử Nhược Yên.

- Ngươi không còn là một người cô độc, mà là có ta giúp ngươi cùng nhau đối mặt.

Tử Nhược Yên quay đầu nhìn về phía trần nhà, im lặng không lên tiếng.

Chỉ chốc lát sau nàng mới lật người, nằm nghiêng bên trên giường nhỏ, trong con ngươi tỏa ra một loại ánh sáng khác, lần nữa cùng Tiêu Thiên bốn mắt nhìn nhau.

- Xin chào, ta tên là Tử Nhược Yên.

Một giọng nói nhẹ nhàng từ đôi môi đỏ mọng truyền về phía Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên ngẩn ra, sau đó híp mắt nhếch miệng cười một tiếng.

- Xin chào, ta tên là Tiêu Thiên!