Chương 30: Vô tình gặp gỡ

Tử Nhược Yên trở về, cũng không có vội vã vào hoàng thành, mà vội vã đi lăng không trước hoàng thành dò xét xung quanh.

Không có khác thường!

Thẳng đến thời điểm nàng đi đến gần núi Thanh Viêm, ở chỗ thành Tây, cả người Tử Nhược Yên cứng lại ở giữa không trung.

- Chung tướng quân, nếu trẫm nhớ không lầm...

Tử Nhược Yên lơ lửng giữa không trung, trầm ngâm chốc lát lấy tay khoa tay múa chân bên dưới,

- Đây cũng là có hai ngọn núi đi?

- Ngăn ở trên đường Trấn Thanh Viêm đi hoàng thành, nói chính xác là ba ngọn núi lớn, bệ hạ. Chung Lệ Song cũng lơ lửng giữa không trung, sắc mặt kinh ngạc.

Trấn Thanh Viêm là quê hương của thuộc hạ Lưu Diễm, ban đầu chuyện xảy ra, để cho vua tôi hai người khắc sâu ấn tượng đối với trấn Thanh Viêm là.

Rượu Thanh Viêm, càng là danh tiếng không nhỏ trong Hoàng Thành.

Sao có thể, lần này ra ngoài, cũng không bao lâu thời gian...

Núi đâu?

- Sức mạnh rất đáng sợ, nếu trẫm không nhìn lầm, đây là bị người dùng một loại công kích nào đó, cưỡng ép phá hủy ba ngọn núi này.

Tử Nhược Yên dừng giọng điệu một chút, mở miệng lần nữa.

- Chỉ dùng một đòn.

- Một đòn?

Chung Lệ Song trợn mắt nhìn, không thể tin.

Nàng thân là cường giả Giác Tỉnh cảnh cấp bảy, sử dụng trọng chùy của mình đập sập núi này, có thể làm được, nhưng ít nhất hao phí cả ngày, liên tục công kích.

Nhưng một đòn, hủy diệt ba tòa núi?

Bất khả tư nghị.

Tử Nhược Yên càng xem, tâm tình cũng càng thêm ngưng trọng:

- Người xuất thủ, thực lực sâu không lường được.

Quanh đây không có đất dồn, nhưng phương xa bên trên núi chính là phủ lên một lớp bụi đất, chỉ sợ là một đòn đánh vỡ nát ba ngọn núi, hóa thành bụi mù tản ra.

- Có gì đó không ổn với những ngọn núi và khu rừng liên tục của núi Thanh Viêm, linh khí nồng đậm, thân núi càng kiên cố hơn núi bình thường.

- Một đòn...

Tử Nhược Yên đều không khỏi siết chặt hai tay, có áp lực thực lớn.

Cường giả như vậy, lui tới biên giới Hoàng triều Đại Viêm, cũng không phải chuyện gì tốt.

- Bệ hạ, ngươi đã là Nhập Thánh cảnh cấp chín, so sánh với người này, ai mạnh ai yếu?

Chung Lệ Song nhìn về phía Tử Nhược Yên, hiếu kỳ hỏi thăm.

Tử Nhược Yên khẽ hô, lộ ra một nụ cười khổ:

- Chung tướng quân, ngươi quá đề cao trẫm.

- Bệ hạ, ngươi đã đột phá, cũng không phải đối thủ người này?

Chung Lệ Song nghe thấy Tử Nhược Yên nói lời này, quá ngoài ý muốn rồi.



Nhập Thánh cảnh cấp chín, đánh giá có thể xông pha vực Nam Hoang.

Điện chủ Hắc Hồn Điện, nghe nói cũng chỉ là cảnh giới như bệ hạ.

- Không phải.

Tử Nhược Yên nói đến đây, trên mặt để lộ ra nụ cười khổ sở.

- Chung tướng quân, trẫm cũng không nhìn ra được thực lực người này, sao có thể là đối thủ của hắn?

Chung Lệ Song tiếp tục nhìn vào vùng đất trống, trên đó còn có người bận rộn, xây dựng quan đạo đi thông hoàng thành.

- Bệ hạ, lẽ nào người xuất thủ, sẽ là Thánh Cảnh cấp mười?

Tử Nhược Yên lắc lắc đầu, biểu tình vô cùng ngưng trọng:

- Chỗ đáng sợ nhất ở ngay đây, nếu là cường giả Thánh Cảnh xuất thủ, trẫm nhìn ra.

Chung Lệ Song rơi vào trầm mặc, nàng đã hiểu.

Bệ hạ nhìn ra vết tích cường giả Thánh Cảnh xuất thủ, nhưng dấu vết này để lại, nàng xem không ra.

Vượt qua Thánh Cảnh, cường giả trong cảnh giới truyền thuyết?

Nhân vật như vậy, vậy mà đều xuất hiện ở Hoàng triều Đại Viêm.

Mây đen bao phủ trên Hoàng triều Đại Viêm, dường như so sánh ngày trước, càng thêm dày nặng.

- Sự tình làm sao, đi hỏi một chút thì biết rõ rồi.

Một lúc sau, Tử Nhược Yên mang theo Chung Lệ Song từ giữa không trung rơi xuống, đi qua hướng trấn Thanh Viêm.

Ngay trước khi đi ngang qua, Tử Nhược Yên lấy linh khí hóa thành hàn sương, bao phủ bốn phía, mang theo Chung Lệ Song vào trong để thay quần áo bình thường.

Không bao lâu, Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song thay đổi quần áo bình thường, tiến về trấn Thanh Viêm.

Cải trang vi hành, có đôi khi càng có thể biết rõ một ít sự thật.

Đến trấn Thanh Viêm, Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song cũng không có hao phí bao nhiêu thời gian, hỏi được nguyên do.

Sự biến mất của ba ngọn núi bên ngoài lối vào trấn là điều mà mọi người ở trấn Thanh Viêm đang bàn tán.

Đối với Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song rất hiếu kỳ, bách tính trấn Thanh Viêm cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.

Sự biến mất của ba ngọn núi đã thu hút rất nhiều người tìm hiểu.

Không bao lâu, Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song hành tẩu trong trấn Thanh Viêm, biểu tình hai người đều hết sức cổ quái.

- Cư nhiên còn có... Chuyện như vậy.

Cuối cùng, vẫn là Chung Lệ Song không nhận ra mở miệng.

- Bệ... Muội tử, đây quá không thể tưởng tượng nổi.

- Bất kể nói thế nào, vị cường giả xa lạ này, ngược lại giúp một chuyện.

Thời điểm Tử Nhược Yên nói đến đây, biểu tình cũng rất cổ quái.

Sự tình Bắc Cương, căn nguyên chính là Hắc Hồn Điện mưu đồ.

Nàng đột phá cảnh giới, vội vội vàng vàng trở về, cũng là vì ngăn cản Độc Chiểu lão nhân Hắc Hồn Điện.



Nhưng ai có thể ngờ rằng Độc Chiểu lão nhân này mới vừa động thủ với trấn Thanh Viêm, bị cường giả khủng bố xa lạ này, một quyền oanh sát đến cặn bã với ba ngọn núi kia!

Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song cũng không nghi ngờ bách tính trấn Thanh Viêm, dựa theo lời của bọn hắn, hết thảy các thứ này là kinh nghiệm bản thân của Lưu Diễm nói cho bọn hắn.

Dựa theo bách tính trấn Thanh Viêm nói, ban đầu Lưu Diễm đến lễ tế phu quân mình, kết quả đυ.ng phải người Hắc Hồn Điện, mở ra trận pháp, liều mạng chống cự.

Cuối cùng, được cường giả đi ngang qua cứu, hơn nữa cường giả kia còn xóa bỏ Độc Chiểu lão nhân Hắc Hồn Điện.

- Lưu Diễm, không nghĩ đến nàng dĩ nhiên là cuốn vào chuyện như vậy.

Giọng điệu Chung Lệ Song cũng buông lỏng không ít, nhìn về phía Tử Nhược Yên.

- Cứ như vậy, từ trong miệng của nàng, có thể biết rõ một ít chi tiết.

- Nhưng bệ... Muội tử a, Lưu Diễm xem ra rất không yêu thích Tiêu Thiên kia, cư nhiên tự ý rời vị trí, chạy tới lễ tế phu quân nàng.

- Nhưng cũng vừa vặn, nàng tự ý rời vị trí, ngược lại có thể mang theo một tình báo rất có giá trị.

Chung Lệ Song lải nhải không ngừng, để cho Tử Nhược Yên khẽ gật đầu một cái:

- Không phải ngươi chỉ lo lắng rằng tasẽ trách nàng ta vì đã rời bỏ vị trí của mình mà không được phép, không bảo vệ Thân vương, ngược lại đến trấn Thanh Viêm sao?

- Yên tâm đi, loại chuyện nhỏ này không đến mức trách tội nàng, nếu quả thật là không thích loại chuyện này, thuyên chuyển nàng là được.

Nghe thấy Tử Nhược Yên đáp ứng, trên mặt Chung Lệ Song cũng lộ ra nụ cười.

Nhưng ngay lúc này, hai người bỗng nhiên nghe được âm thanh quen thuộc.

Nhìn kỹ về phía trước, các nàng chợt phát hiện ra Lưu Diễm các nàng đang nói đến.

- Thân vương đại nhân, chuyện này hay là để ta đi, làm sao có thể để cho ngài tự mình lấy?

Lưu Diễm ăn mặc nữ trang thường phục, muốn đoạt lấy vò rượu từ trong tay Tiêu Thiên.

- Ô kìa, ngươi có phiền hay không a, ta nói rượu mình manh đến mới thơm.

Đối mặt Lưu Diễm quấn quít chặt lấy, Tiêu Thiên sống chết không đồng ý đáp ứng, trái xoay phải xoay, cố ý tránh né.

- Nhưng với tư cách là hộ vệ ngài, sao có thể để ngài làm loại chuyện này.

- Lưu thống lĩnh, có ai từng nói với ngươi rằng có đôi khi ngươi làm việc rất bảo thủ a.

Nhưng đối mặt Tiêu Thiên, Lưu Diễm vẫn cố chấp muốn tới lấy lòng.

Rất nhanh, động tác của hai người trở nên cứng đờ.

Vì bọn hắn thấy được đối diện, Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song đang có chút bất ngờ nhìn mình chằm chằm.

- Thân vương đại nhân, ta nói bánh bao núi Thanh Viêm, ta tuyệt đối có thể cướp được đi!

Chung Linh mang một bộ quần sam đỏ rực, lúc này từ bên cạnh vui sướиɠ chạy tới, xông vào tầm mắt mọi người.

Mà nàng đi đến trước mặt Tiêu Thiên, cười tủm tỉm giơ lên túi giấy trong tay và đưa cho hắn xem như một báu vật.

Nhưng Chung Linh phát hiện Tiêu Thiên hồi lâu không để ý tới mình, chỉ yên lặng nhìn về phía trước, tỏ vẻ rất giật mình.

Dường như cảm nhận được khí tức không ổn, Chung Linh chậm rãi quay đầu, phát hiện hai bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đầu con đường gạch xanh trong trấn kia.

Tử Nhược Yên trầm mặc nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, bất động thanh sắc.

Nhưng Chung Lệ Song bên người nàng phẫn nộ gầm thét:

- Chung Linh, lão nương là thấy ngươi mấy ngày không có bị đánh, ngứa mông đúng không?