Chương 31: Đánh hài tử là không đúng

- Nương?

Tiếng gầm giận dữ của Chung Lệ Song khiến Chung Linh bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ném bánh bao trong tay ra ngoài.

Nàng không thể nào hiểu được, mẫu thân làm sao trở về nhanh như vậy.

Nếu mình không bị mù thì nữ tử mặc váy trắng và che mạng đứng cạnh hẳn đúng là bệ hạ đi?

- Hỏng bét!

Lúc này, Lưu Diễm rốt cuộc kịp phản ứng, mình lúc trước quên là chuyện gì.

Nàng quên viết thư cho tướng quân.

- Thiếu tướng quân, ta từng giống Chung Thượng thư, có hiểu lầm đối với ngươi và Thân vương đại nhân, còn viết thư cho tướng quân.

Bên này, Lưu Diễm vội vã thấp giọng giải thích.

- Cái quái gì vậy?

Chung Linh còn chưa phản ứng, Tiêu Thiên ngược lại là gấp gáp.

- Lưu thống lĩnh, ngươi đây... Đây không phải là hại ta sao?

Lưu Diễm viết thư cho Chung Lệ Song, lẽ nào Nữ Đế Tử Nhược Yên không biết nội dung bức thư?

- Nha đầu chết tiệt kia...

Mà lúc này, Chung Lệ Song đã nổi giận đùng đùng, dặm chân đi tới phía bên này.

Chung Linh bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, nàng không sợ gì ngoài lão nương nhà mình.

Nàng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc mình núp ở sau lưng Tiêu Thiên.

Tình cảnh này khiến máu của Chung Lệ Song xông lên đầu.

Tử Nhược Yên cũng hơi nhíu lông mày, trong tâm cảm thấy có chút không vui mà không rõ lý do.

Thật, chỉ một chút thôi.

- Tiểu thí hài ngươi trốn đâu, trốn phía sau Lưu tỷ ngươi a, ngươi còn ngại sự tình không đủ lớn sao? Tiêu Thiên đập mạnh mí mắt, tức giận tát Chung Linh quát khẽ.

Chung Linh nắm lấy y phục sau lưng Tiêu Thiên, liều mạng lắc đầu:

- Thân vương đại nhân, ngươi giúp một tay chặn một hồi, bệ hạ ở đây, nương sẽ không ra tay với ngươi.

- Ngươi xác định?

Tiêu Thiên nhếch mép một cái, nhìn Chung Lệ Song đã đi tới trước mặt, cảm giác cực kỳ ngột ngạt, nở nụ cười.

Thể trạng Chung Lệ Song cao to cường tráng, cúi đầu nhìn chằm chằm Tiêu Thiên thấp hơn nàng một chút:

- Thân vương, tránh ra.

...

Tiêu Thiên dòm Chung Lệ Song trước mặt, thật lâu không nói.

Trước mắt vị nữ tướng quân Hoàng triều Đại Viêm này, dung nhan đúng là bất phàm, không đúng vậy không sinh được nữ nhi Chung Linh sắc đẹp bậc này.

Nhưng đối phương đây ước chừng cao hai mét, thể trạng vạm vỡ khủng bố, để cho người vì đó kinh ngạc.

Nhất định chính là Baby King Kong trong Baby King Kong...

Khốc liệt quá!!

- Chung Thượng thư, ngươi là nam nhân chân chính a.

Giờ khắc này Tiêu Thiên có nhận thức mới tinh đối với vị Hộ bộ Thượng thư này.



Nhẹ nhàng thở dài, Tiêu Thiên không có tránh né, nghiêm túc nhìn Chung Lệ Song:

- Chung tướng quân, trước mặt mọi người đánh hài tử, chính là dễ dàng để cho nàng có bóng ma tâm lý!

- Thân vương, ta là nể mặt mũi của bệ hạ giảng đạo lý với ngươi, cũng không đại biểu ta không dám ra tay!

Giọng điệu Chung Lệ Song âm u, tay siết chặt cót két rung động.

Chung Lệ Song vừa nói ra lời này, Chung Linh và Lưu Diễm đồng loạt biến sắc.

Động thủ với Tiêu Thiên?

- Không, nương ngươi tuyệt đối không thể động thủ với Thân vương đại nhân, ngươi muốn đánh thì đánh nữ nhi đi.

Chung Linh lúc này bị dọa sợ đến khuôn mặt biến sắc, vội vã từ sau lưng Tiêu Thiên lao ra, ôm chặt lấy Chung Lệ Song.

Chung Linh thật bị lời này của mẫu thân nhà mình dọa sợ đến gần chết.

Nàng bị mẹ đánh, nhiều nhất là một chút đau khổ da thịt.

Dù sao cũng là mẹ ruột, còn có thể đánh chết mình hay sao?

Nhưng nếu nương động thủ với Thân vương đại nhân, Chung Linh rất lo lắng Tiêu Thiên lỡ gấp gáp phát hỏa không có khống chế được nóng nảy, vung tay đánh chết nương làm sao bây giờ?

- Chung tướng quân, không được, hay là... Bình tĩnh rồi quyết định.

Bên cạnh Lưu Diễm cũng bị dọa sợ đến xuất mồ hôi trán, vội vàng khoát tay.

Đây nếu là đánh nhau, dựa theo lực lượng Thân vương đại nhân, chỉ sợ toàn bộ trấn Thanh Viêm trực tiếp biến mất.

- Linh Nhi, Lưu Diễm, hai người các ngươi cái... Chung Lệ Song trợn mắt, không thể tin.

Nàng không biết thực lực chân thực của Tiêu Thiên, trong mắt nàng, hai người này là bị Tiêu Thiên mê hoặc.

Đặc biệt là Chung Linh, vì bảo vệ Tiêu Thiên, ôm lấy mình không buông tay, một đôi mắt hoảng sợ nhìn mình, đều khóc lóc.

Chung Lệ Song lại thương hại nữ nhi, vừa tức không được, trong tâm buồn rầu suy nghĩ:

- Ngươi khuê nữ ngốc này, đây... Đây là nam nhân của bệ hạ, ở đâu là ngươi có thể lo nghĩ?

Nhưng nàng lại không rõ, Chung Linh đâu phải vì bảo vệ Thân vương a.

Nàng là đang bảo vệ mẫu thân nhà mình a!

Chung Linh thật sợ hãi mẫu thân nhà mình, lại tái phát tính bướng bỉnh, cố chấp đến muốn động thủ với Thân vương, sau đó bị một cái tát đập chết.

Nên, Chung Linh gấp đến độ muốn khóc.

Tiêu Thiên càng gấp tê cả da đầu, tình huống này không tốt lắm a.

- Hắn nói không sai, trước công chúng đừng lại hồ nháo.

Tử Nhược Yên nhẹ giọng mở miệng, đồng thời ánh mắt dời chuyển, bốn phía đã có một ít bách tính trấn Thanh Viêm hiếu kỳ nhìn lại.

Không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, vì biết Lưu Diễm, cũng biết thân phận Tiêu Thiên và Chung Linh.

- Thân vương đại nhân, có chuyện gì không?

Lúc này, mấy người trên trấn bỗng nhiên xít tới gần, hỏi thăm Tiêu Thiên, hơn nữa vừa sợ hãi vừa cảnh giác nhìn Chung Lệ Song.

Đám người này, tiến tới bên người Tiêu Thiên, dường như là bảo vệ hắn.

Bọn hắn không nhận ra Chung Lệ Song là người có địa vị cao mà chỉ lo Tiêu Thiên gặp khó khăn.

Xảy ra nhạc đệm bất ngờ, để cho ánh mắt Tử Nhược Yên trông kỳ lạ.

Chung Lệ Song cũng bất ngờ, nhìn đám bách tính trấn Thanh Viêm này bảo vệ Tiêu Thiên, trong tâm cực kỳ giật mình.



Tiêu Thiên có sức dụ dỗ lớn như vậy?

Mấy bách tính này, đều là nam a!

- Khục khục, chư vị hương thân, đây là người quen của bản vương, không cần khẩn trương.

Tiêu Thiên ho nhẹ hai tiếng, vội vàng chắp tay với bách tính trong trấn.

- Tất cả giải tán, hãy lo chuyện mình.

Bách tính trấn Thanh Viêm nhìn thấy Tiêu Thiên đều nói như vậy, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

- Đã như vậy, vậy chúng ta đi trước.

- Thân vương đại nhân, có chuyện gì thì cứ hét lên.

- Đại nhân, sắc trời đã tối, không bằng đi trạch viện kia của ta nghỉ ngơi.

Đối mặt dân chúng ngươi một lời ta một câu, Tiêu Thiên vui tươi hớn hở khoát tay ra hiệu cho họ:

- Khách khí khách khí, ta còn phải dự tiệc nên phải đi trước.

Sau đó, bách tính trấn Thanh Viêm tiễn biệt trong niềm vui và tiếng cười.

Tiêu Thiên bọn hắn và Tử Nhược Yên hội họp thành đội ngũ nhỏ năm người rời trấn và hướng tới hoàng thành từ lối vào trấn.

Ra thôn trấn, Chung Lệ Song đã không còn tức giận, kỳ quái nhìn Tiêu Thiên.

Trong mắt nàng Thân vương vô dụng này, vậy mà được bách tính trấn Thanh Viêm kính yêu như thế, dựa vào cái gì?

Mà Tiêu Thiên, đang lặng lẽ quan sát Tử Nhược Yên.

- Thành thật mà nói, người vợ này thật xinh đẹp.

Tiêu Thiên cảm khái trong tâm, Tử Nhược Yên dù mặc là quần sam bình thường nhưng vẫn không giấu được dáng người duyên dáng của mình.

Dù trên mặt nàng bị mạng che mặt che kín, nhưng vẫn sẽ bị thu hút sâu sắc khi nhìn vào đôi mắt như những ngôi sao sáng của nàng.

Đang lúc này, Tử Nhược Yên bỗng nhiên xoay đầu lại, đối đầu với ánh mắt của Tiêu Thiên.

...

Nhìn lén bị phát hiện, Tiêu Thiên có chút lúng túng, nhưng nghĩ lại, trên danh nghĩa đối phương là vợ mình, sợ cái gì?

Thần sắc Tiêu Thiên thản nhiên, quang minh chính đại tiếp tục nhìn.

- Ngươi làm cái gì, để cho bách tính trấn Thanh Viêm đối với ngươi như thế?

Tử Nhược Yên cũng không tránh né, tiến lên đón ánh mắt Tiêu Thiên, mở miệng hỏi.

- Trẫm thật tò mò!

- Ân?

Tiêu Thiên nghe nói như vậy, lập tức trợn mắt.

Sau một khắc, trên mặt Tiêu Thiên lập tức hiện ra nụ cười.

Khi một nữ nhân bắt đầu hiếu kỳ đối với một nam nhân, đại biểu nàng...

Thất bại!

Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:

- ???

Nàng đang hỏi hắn, kết quả Tiêu Thiên không trả lời thì thôi đi, ở đó vui cái gì chứ ?

Tử Nhược Yên lần nữa hiếu kỳ.