Chương 13: Trốn dưới gầm giường

Chung Linh á khẩu không trả lời được, nàng trong lúc nhất thời, có chút đắn đo khó định.

Thân vương đây rốt cuộc là không quá bình thường, hay là tâm tính kiên định?

Nhưng vừa nghĩ tới thực lực Thân vương đáng sợ như vậy, Chung Linh lắc đầu, vung tâm tư lung tung ra bộ não.

- Chính là tâm tính kiên định, không bị ngoại vật mê hoặc, chính là vậy!

- Tiếp theo, còn dư lại người cuối cùng rồi.

Tiêu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về lầu các huyết sắc phía trước.

Chung Linh nhếch mép một cái, biết rõ Thân vương đại nhân nói tới ai.

Vua sát thủ vực Nam Hoang, vậy mà nhát gan như chuột.

Nàng vừa mới thấy rõ ràng, vị lâu chủ Huyết Vân lâu Vân Tôn Lai đây, sau khi nhìn thấy thực lực Tiêu Thiên đáng sợ, sắc mặt bị hù dọa đến trắng bệch.

Vừa rồi một tiếng chạy trốn kia, cũng là vị lâu chủ Huyết Vân lâu này kêu.

Đến lúc sát thủ dưới trướng hắn tan ra bốn phía, hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Thiên, Vân Tôn Lai đã thừa dịp loạn chạy trốn, không thấy tung tích.

Tổng bộ Huyết Vân lâu, bên trong một phòng đơn bình thường.

Đây là địa phương sát thủ bình thường nghỉ ngơi, Vân Tôn Lai đang ẩn náu bên trong, núp ở dưới gầm giường.

Hắn đã mở ra cửa chính bảo khố Huyết Vân lâu, để cho bảo quang linh khí trong đó phun trào.

Hy vọng có thể nhờ vào đó hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Thiên, vơ vét không còn gì đủ hài lòng rời khỏi.

- Đáng chết, đáng chết a!

Vân Tôn Lai vì sợ hãi, trên mặt hắn bị mồ hôi làm ướt, ẩn náu dưới gầm giường không dám nhúc nhích.

- Hoàng triều Đại Viêm quả nhiên có bí mật lớn, không thì cái Thân vương này, thực lực làm sao sẽ đáng sợ như vậy?

Hắn bên này lấy được tình báo, rõ ràng rất xác thực.

Nữ Đế tìm một người bình thường không có cảnh giới làm phu quân, làm như vậy là để thuận lợi cho việc kiểm soát.

Đồng thời, cũng là vì chặn lại miệng thừa tướng, để cho hắn không thể tiếp tục dâng tấu, để cho nàng thành hôn.

Không ít ánh mắt đều đã từng tập trung ở trên thân Tiêu Thiên, rất nhiều pháp môn dò xét, linh khí dò xét, đều xác định một cái tình báo.

Tiêu Thiên, không có cảnh giới, một kẻ ăn bám may mắn mà thôi.

- Một đám ngu xuẩn, đây con mẹ nó chính là một quái vật a!!

Vân Tôn Lai thở gấp trong tâm, Thân vương Đại Viêm này đúng là không có cảnh giới.

Nhưng đối phương chỉ bằng vào sức mạnh thân thể, mạnh gần như vượt quá bình thường.

Những hòn đảo nổi này ở tổng bộ Huyết Vân lâu đến từ những cuộc chạm trán đầu tiên của hắn và đến từ một đống đổ nát..

Cường độ cực kì khủng bố, coi như là đối mặt tồn tại Thánh Cảnh cấp mười, đều có thể gánh nổi một hồi.

Kết quả thế nào ?

Bị một quyền cách không của Tiêu Thiên đánh vỡ nát!

Sớm biết Tiêu Thiên khủng bố như vậy, Vân Tôn Lai đã sớm nhượng bộ, hắn không thể chống lại một con quái vật như vậy.

Đều là hiểu lầm a!

Vân Tôn Lai hắn có thể quật khởi, dựa vào chính là thu hoạch di tích năm xưa.



Thông qua bộ phận văn tự ghi chép bên trong di tích, có thể xác định di tích này là một phần của đế quốc Đại Viêm thời đại rất xưa.

Đúng thế...

Đế quốc Đại Viêm này và Hoàng triều Đại Viêm hôm nay, dường như có mối liên hệ chặt chẽ.

Tương truyền Hoàng triều Đại Viêm hôm nay, có bí mật lớn.

Nên rất nhiều thế lực, đều chú ý tập trung ở Hoàng triều Đại Viêm.

Vân Tôn Lai nếm được qua ngon ngọt, dĩ nhiên là một thành viên trong đó.

Nên thời điểm Tiêu Thiên xuất hiện, phá vỡ trận pháp đến tổng bộ, Vân Tôn Lai lầm tưởng đối phương có bí bảo gì của Hoàng triều Đại Viêm, có thể phá giải trận pháp.

Dù sao, Hoàng triều Đại Viêm và đảo nổi xuất phát từ đế quốc Đại Viêm, khả năng có quan hệ.

Ai có thể ngờ rằng Thân vương Đại Viêm này, thực lực khủng bố đến có thể nói khuếch đại?

Lộc cộc...

Tiếng bước chân bỗng nhiên hiện lên ở trên hành lang bên ngoài phòng, Vân Tôn Lai không còn suy nghĩ lung tung, bị dọa sợ đến vội vã nín thở.

Vị vua sát thủ này, một thân kỹ xảo ám sát, lúc này toàn bộ dùng để trốn dưới gầm giường.

Không dám động!

Tiếng bước chân từ từ đi xa, dường như là lên lầu, hẳn là bị bảo khố hấp dẫn.

Cảm thấy cái động tĩnh này, Vân Tôn Lai biết kế hoạch của mình thành công, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Qua một lúc lâu, lại có tiếng bước chân truyền đến, dường như là có người xuống lầu.

Vân Tôn Lai vẫn cẩn thận từng li từng tí, tỉ mỉ lắng nghe, thẳng đến tiếng bước chân từ từ đi xa biến mất, toàn thân hắn mới mềm nhũn, dán chặt sàn nhà, thở hổn hển.

- Cuối cùng cũng đi...

Vân Tôn Lai thở ra một hơi, chuẩn bị xoay người bò ra khỏi giường.

Khi hắn vừa xoay mình, hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt ở ngoài giường, đang cười toe toét với hắn.

- Tìm ra ngươi rồi!

- Chết tiệt!

Vân Tôn Lai bị dọa sợ đến run rẩy, hồn phi phách tán.

Người trước mặt nằm nghiêng trên mặt đất, đang khôi hài nhìn mình chằm chằm, không phải Tiêu Thiên còn có thể là ai?

- Ngươi là trẻ con sao, trốn dưới gầm giường?

Tiêu Thiên thu liễm nụ cười, sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên vươn tay kéo đối phương về phía mình.

Vân Tôn Lai không còn che giấu, linh khí trong cơ thể bạo động, hóa thành một đám mây máu bao phủ khắp cơ thể, thân hình dường như tia chớp, xuyên qua toàn bộ lầu các Huyết Vân lâu, cực kỳ linh hoạt.

Trong khoảnh khắc, hắn bắt đầu lao ra khỏi cấu trúc phức tạp của Huyết Vân lâu.

Đi đến bên ngoài không trung Huyết Vân lâu, linh khí trong cơ thể kịch liệt bùng cháy, mây máu dường như là nhen nhóm, mơ hồ có tia chớp màu đỏ thẵm tí tách rung động.

Trốn!!

Lúc này nội tâm Vân Tôn Lai chỉ có một ý nghĩ như vậy.

Đùng!



Còn không đợi hắn lên đường, hắn kinh hãi nhìn thân thể chính của Huyết Vân Lâu đột nhiên nổ tung trước mặt, như thể có thứ gì đó đang phát nổ bên trong.

Trong nháy mắt kế tiếp.

Thân hình Tiêu Thiên lao ra từ đống đổ nát của tòa nhà đang phát nổ và đến trước mặt Vân Tôn Lai.

So với những chuyển động nhanh nhẹn như rắn của Vân Tôn Lai, Tiêu Thiên làm theo một phương pháp đơn giản và thô bạo hơn.

Giữa hai điểm, đoạn thẳng là ngắn nhất!

- Ngươi chạy trốn cái quái gì vậy?

Tiêu Thiên trực tiếp giương tay vồ một cái, linh khí phòng hộ trên người đối phương trực tiếp sụp đổ theo mây máu kéo dài và sấm sét.

Giống như ôm một con gà, Tiêu Thiên cõng Vân Tôn Lai đáp xuống trước mặt Chung Linh.

- Nhắc tới thật buồn cười, gia hỏa này vậy mà ẩn náu dưới gầm giường.

Tiêu Thiên xách Vân Tôn Lai, vẫy vẫy với Chung Linh, giễu cợt lên tiếng.

...

Chung Linh khóe miệng hơi co quắp, nhìn đến thân ảnh trước mặt bị Thân vương xách, cảm giác có chút ma huyễn.

Nếu mà không phải đích thân trải qua, ai dám tin tưởng vua sát thủ vực Nam Hoang bị người quăng quật như một con gà?

Ai cũng nghĩ không ra, đường đường lâu chủ Huyết Vân lâu, sẽ bị Thân vương dọa sợ đến trốn gầm giường.

Vân Tôn Lai bị xách muốn phản kháng, nhưng Tiêu Thiên là kềm ở gáy hắn, căn bản không thoát khỏi.

Vân Tôn Lai có vẻ hơi tuyệt vọng, nhìn Tiêu Thiên:

- Ta đã thu liễm linh khí, nín thở, thậm chí khống chế nhịp tim tạm thời đình chỉ, ngươi rốt cuộc là làm sao phát hiện được ta?

Hắn thật sự là không nghĩ ra, mình tại sao bại lộ.

- Rất đơn giản, ta nghe được âm thanh dòng máu của ngươi lưu động.

Tiêu Thiên thuận miệng trả lời, bộ dáng chuyện đương nhiên.

Sắc mặt Vân Tôn Lai trắng bệch, Chung Linh ở bên cạnh giống như nhìn thấy ma.

Nghe thấy âm thanh huyết dịch lưu động?

Đây là cái thính lực gì?

- Được rồi, ta trả lời vấn đề của ngươi, như vậy ngươi cũng ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta.

Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Vân Tôn Lai.

- Ngươi rốt cuộc là vì cái gì, theo dõi Hoàng triều Đại Viêm.

- Nếu mà ngươi đáp ứng tha ta một mạng, ta nói cho ngươi biết tình báo.

Nuốt nước miếng một cái, Vân Tôn Lai cắn răng mở miệng.

- Vậy quên đi, ta không hỏi.

Tiêu Thiên nói xong, dùng một chút lực vặn cổ Vân Tôn Lai, ném xuống đất.

- Thích nói, ai còn nuông chìu ngươi a?

Chung Linh đứng bên trên, nhìn vị vua sát thủ vực Nam Hoang này run rẩy với đôi mắt mở to khi trút hơi thở cuối cùng.

- Nương a... Thân vương thật đáng sợ, ta muốn về nhà!