Chương 14: Sống lưng của Đại Viêm

Đệ tử Thiên Cơ các, thân hình bay nhanh bên trong sơn lâm.

Hắn vừa rồi dò xét bốn phía theo thường lệ, xem có thể tìm kiếm tình báo mới hay không.

Chợt nghe phía trước truyền đến tiếng nổ thật to, nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là hồ Tinh Lạc.

Xuyên qua rừng rậm, tầm mắt phía trước bỗng nhiên mở rộng.

- Đây... Đây...

Tên đệ tử Thiên Cơ các này, kinh hãi nhìn đến phía trước.

Nước trong hồ Tinh Lạc to lớn phun trào không ngừng, vô số tàn tích, tường vỡ, sỏi và đất từ trên trời rơi xuống đập xuống nước.

Mà càng xa xăm, một hòn đảo vỡ nát, đột nhiên xuất hiện trong hồ.

Hắn thấy rõ ràng một tấm bảng treo lủng lẳng trên tòa nhà đổ nát trên hòn đảo đổ nát, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào..

Trên tấm bảng, rõ ràng khắc rõ ba chữ to màu đỏ máu.

Huyết Vân lâu!

Bên cạnh, trên một hòn đảo chìm trong hồ, có một tấm bia đá nhô cao trên đó có khắc những chữ rất lớn.

Thay trời hành đạo!

Bên cạnh có hai ký tự nhỏ hơn, hình như là những cái tên, được gọi là...

Diêm Vương!

- Chuyện lớn rồi, Huyết Vân lâu lại bị diệt!!!

Đệ tử Thiên Cơ các không nhịn được thét chói tai lên tiếng, vội vàng xoay người rời khỏi.

Hắn phải nhanh chuyển thông tin càng sớm càng tốt để đổi lấy sự đóng góp.

...

Trên núi Thanh Viêm.

Tiêu Thiên đã có thể thuần thục khống chế năng lực phi hành, mang theo Chung Linh chậm rãi rơi xuống đất.

Đi ra ngoài một chuyến trở về, đã gần đến hoàng hôn.

Chung Linh rơi xuống đất, Trấn Sơn phù trên thân rốt cuộc không chịu nổi, triệt để tan vỡ tiêu tán.

- Đi, trở về nhà ăn cơm tối!

Tiêu Thiên rơi xuống đất, vẫy tay về phía trước, vẻ mặt vui vẻ.

Cuộc sống của Thân vương được cứu.

Vương bát đản Huyết Vân lâu ngấp nghé Hoàng triều Đại Viêm, bức bách hắn xuất thủ, rốt cuộc tiêu diệt.

- Không biết có bao nhiêu người vô tội, vì ta mà được cứu vớt a.

Tiêu Thiên vừa lẩm bẩm vừa đi trở lại đường núi.

Tâm trạng có vẻ rất tốt.

Chung Linh bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Thiên, trong lòng rất tò mò:

- Thân vương đại nhân, ngài vừa rồi ký tên lưu danh Diêm Vương là ý gì?

- Một danh hiệu của gia tộc ta, không có gì.

Tiêu Thiên thuận miệng trả lời, thần thái nhẹ nhõm.



- Danh hiệu? Có ý nghĩa đặc thù gì sao?

Chung Linh vẫn không hiểu.

- Ở quê ta có câu nói.

Tiêu Thiên đi ở phía trước, đưa lưng về phía Chung Linh, nhưng lời nói trong miệng lại khiến nàng rùng mình.

- Diêm Vương để ngươi canh ba chết, ai dám lưu người đến canh năm?

Nói đến đây, Tiêu Thiên bỗng nhiên dừng lại bước chân, hơi quay đầu sang, lạnh lùng nhìn Chung Linh.

Chung Linh như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh, lập tức cứng ngắc tại chỗ.

- Trở về đi, đừng nói nhảm, hiểu không?

Chung Linh giật mình một cái, hai chân chụm lại, vội vàng lớn tiếng đáp:

- Vâng!

- Không tệ, tiểu bằng hữu phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn.

Thần sắc Tiêu Thiên lập tức hoà hoãn lại, đưa tay xoa xoa đầu Chung Linh.

Sau đó, Tiêu Thiên chắp hai tay sau lưng, ung dung tiếp tục đi đường, hoàn toàn là một bộ dáng đại gia.

Chung Linh đưa tay sửa lại đầu tóc rối bời một chút, vểnh miệng lầm bầm:

- Ta cũng không nhỏ...

- Được, ngươi rất lớn.

Âm thanh nhạo báng, từ phía trước ung dung truyền đến.

...

Lúc này, Chung Linh mới nhớ, Thân vương là quái vật thậm chí có thể nghe được tiếng máu chảy của người khác.

Le lưỡi một cái, Chung Linh đỏ mặt vội vàng đuổi theo.

Đi một hồi, Tiêu Thiên dẫn Chung Linh trở lại doanh trại nhỏ tạm thời ban đầu.

Một đám nữ cấm vệ đã thu dọn đồ đạc và ngồi đó im lặng chờ đợi.

Khi Tiêu Thiên và Chung Linh trở về, các nàng lập tức đứng dậy, nhìn lại.

- Ta tìm được đồ vật rồi, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, đây chính là tín vật định tình, nếu như vứt bỏ, ta có thể không chịu nổi lửa giận của bệ hạ.

Tiêu Thiên vỗ ngực, tỏ vẻ nghĩ mà sợ.

Chung Linh bên cạnh, yên lặng nhìn Tiêu Thiên biểu diễn, mặt không đỏ không thở gấp, không hề nhìn ra hắn nói hưu nói vượn.

- Được rồi, trở về nhà ăn cơm!

Tiêu Thiên lần nữa hạ lệnh cho những nữ cấm vệ này, một người một ngựa ra khỏi núi.

Cái nữ cấm khác vệ vội vàng đuổi theo, canh giữ ở xung quanh Tiêu Thiên, tránh cho xuất hiện cái gì bất ngờ.

- Thân vương này, quá hồ nháo.

Nữ thống lĩnh cấm vệ đi ở phía sau, cau mày nhìn bóng lưng Tiêu Thiên.

- Huyết Vân lâu rác rưởi, không biết có còn đồng bọn ở gần đây hay không.

- Thiếu tướng quân, đừng trách ta lắm mồm, các ngươi vừa rồi chạy đi, quá lỗ mãng.

Cái trán Chung Linh chảy ra mồ hôi, cẩn thận mở miệng:



- Lưu tỷ, đây không phải là không sao chứ, tốt nhất là đừng nói nữa.

- Thiếu tướng quân, ta cũng là tướng quân dưới quyền lão nhân, nhìn ngươi lớn lên, đừng chê ta lải nhải.

Nữ thống lĩnh cấm vệ lắc đầu.

- Ngươi bình thường không phải tính tình này, làm sao hôm nay, phụng bồi Thân vương hồ nháo đây?

- Huyết Vân lâu đám súc sinh kia, làm việc từ trước đến giờ không có kiêng kỵ gì cả, Thân vương xảy ra chuyện, ta không có vấn đề, nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, ta không có cách nào giải thích với mẹ ngươi.

Chung Linh nuốt nước miếng một cái, nàng rất muốn cầu xin đối phương đừng nói.

Thân vương nghe được a!

Vị Lưu Diễm trước mắt này, lúc còn trẻ theo mẫu thân đấu tranh anh dũng, lập xuống không ít công lao.

Chung Linh đối với Lưu Diễm, cũng rất gần gũi, nàng thật sợ hãi đối phương nói câu nào, xúc động vảy ngược của Tiêu Thiên, đối phương bất ngờ dùng tay tát chết nàng.

Nhưng Chung Linh chợt phát hiện, tay Lưu Diễm bắt lấy bội đao bên hông, nắm chặt chẽ.

...

Chung Linh dường như nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng nói.

- Lưu tỷ, ngươi... Ngươi vì chúng ta gặp sát thủ Huyết Vân lâu, nhớ tới hắn sao?

Lưu Diễm không lên tiếng, ánh mắt có chút u buồn, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Chung Linh hít sâu một cái, chậm rãi mở miệng.

- Lưu tỷ, vị hôn phu của ngươi, là một anh hùng, nếu không phải hắn chỉ một thân một mình kéo lại sát thủ Huyết Vân lâu, vậy bách tính trấn kia, sợ rằng sẽ bị đồ sát.

- Ta nghe nương nói qua, thời điểm Lưu tỷ mang đám người đi gấp rút tiếp viện, nam nhân máu me khắp người ở cửa trấn kia rõ ràng đã tắt thở nhưng hắn vẫn đứng vững ở đó.

- Bệ hạ đều từng nói qua, hắn là sống lưng của Đại Viêm!

- Ai...

Lưu Diễm thở dài, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tươi cười kiêu hãnh.

- Thiếu tướng quân, ngươi bỗng nhiên nói chuyện này để làm gì?

- Không có gì...

Chung Linh đi tới bên cạnh Lưu Diễm, vỗ nhè nhẹ sau lưng của nàng, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn về bóng lưng phía trước.

Nàng nói những này, chỉ là muốn để cho một người, biết rõ nguyên nhân lúc trước tâm tình Lưu Diễm kích động.

Đồng thời, nữ cấm vệ đi theo bên cạnh Tiêu Thiên đi phía trước, chợt phát hiện Thân vương bỗng nhiên cười rất vui vẻ.

Hình như có điều gì đó vui mừng.

- Thân vương, có hỉ sự gì sao?

Bên cạnh một nữ cấm vệ trẻ tuổi không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

- A?

Tiêu Thiên nghe thấy đối phương hỏi thăm, tùy ý quay đầu liếc nhìn Lưu Diễm phía sau, khóe môi nhếch lên nụ cười.

- Chỉ cảm thấy, vừa rồi thật giống như làm một chuyện rất có ý nghĩa.

- Nên, yên nghỉ đi...

Nữ cấm vệ bên cạnh hộ vệ Tiêu Thiên, trố mắt nhìn nhau, không rõ nội tình.

Các nàng làm sao có chút nghe không hiểu, Thân vương đang nói gì?